Chương 11

6.2K 168 3
                                    

Hai anh em Trình Văn, Trình Võ cùng ở chung một sân, bốn phía tường cao, ngói đen gạch đỏ, vì cửa chính ít nhiều sẽ khiến người khác chú ý nên mọi người vòng ra cổng sau, trên cửa gỗ treo một cái khóa đồng thau, Thịnh Thiên Chúc đem nó kéo ra, hướng Hoắc Hàn lắc đầu.

Hoắc Hàn giơ tay đáp lại, sau đó bất động thanh sắc mà tính toán độ cao của tường, đoán được ý đồ của anh, Thịnh Thiên Chúc nóng lòng muốn thử, đem đốt ngón tay bẻ vang "Lộc cộc", "Anh Hàn, để em tới đi."

Dương Tiểu Dương cũng hậu tri hậu giác hiểu được bọn họ muốn làm gì, khẩn trương nhìn khắp xung quanh, "Đội trưởng Hoắc, các anh đây là muốn ... tự tiện xông vào nhà dân?"

Cửa sau hẻo lánh, ít người qua lại, huống hồ hiện tại đúng là thời điểm nóng nhất trong ngày, hàng xóm chung quanh đều đang nghỉ ngơi tránh nóng trong nhà, có thể nói là thiên thời địa lợi nhân hoà.

Anh ta lại nói, "Không có lệnh khám nhà ... đây là không đúng trình tự ..."

"Thời điểm đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt," Thịnh Thiên Chúc như ông cụ non vỗ vai anh ta một cái, "Sợ gì, xảy ra chuyện thì tính trên đầu chúng tôi."

Dương Tiểu Dương đẩy tay cậu ra, nhìn phía Hoắc Hàn.

Hoắc Hàn ánh mắt trong trẻo nhìn lại, "Tình huống đặc thù, xong việc tôi sẽ đuổi kịp đánh báo cáo."

Thần tượng cho một viên thuốc an thần thế này, Dương Tiểu Dương bỏ đi một tia nghi ngờ cuối cùng, "Tôi có thể hỗ trợ gì không?"

"Ở bên ngoài hỗ trợ trông chừng."

Lời còn chưa dứt, Hoắc Hàn đã đạp lên hố lõm trên tường, chân dài hướng lên trên một đạp, bùn đất bị cọ rơi xuống, bụi đất khẽ nảy lên, trong nháy mắt người đã ở trên cao nơi đầu tường.

Đúng lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc truyền đến, Dương Tiểu Dương giật mình nhìn Ôn Thiên Thụ vẫn luôn không nói chuyện đứng ở trước cửa gỗ, ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn nắm đầu khóa, không biết dùng thứ gì hướng ổ khóa mân mê một hồi, "Cùm cụp" một tiếng khóa đồng thau lớn liền mở ra!

Anh ta nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, theo bản năng kêu cô một tiếng "Chị Thiên Thụ", đôi tay ôm quyền, "Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, thật là thất kính thất kính."

Ôn Thiên Thụ cười cười, "Chút tài mọn mà thôi."

Hoắc Hàn tự nhiên cũng chú ý tới động tĩnh bên này, mắt đen thâm thúy dưới ánh mặt trời, đen tối không thấy rõ, lấy sống mũi làm đường ranh giới, một nửa khuôn mặt tuấn tú đều ẩn trong bóng tối.

Đây không phải là do anh dạy, anh cũng không dạy được "Tay nghề" như vậy.

Trong nháy mắt tâm tình của anh phức tạp tới cực điểm.

Một thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ được coi như hòn ngọc quý trên tay nuôi dưỡng, rốt cuộc là từ đâu học được thứ bàng môn tả đạo như thế?

Ôn Thiên Thụ ngước mắt, tầm mắt hai người nhẹ nhàng gặp nhau.

Chỉ liếc mắt một cái, cô liền biết anh đã minh bạch: Buổi đêm lúc sắp mưa đó, cô là quang minh chính đại từ cửa chính đi vào phòng anh, chứ không phải nhảy cửa sổ mà vào.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now