Chương 59

1.6K 55 9
                                    

"Lựu, lựu đạn?!"

Thịnh Thiên Chúc đã đụng tới súng thật nhiều lần, nhưng lựu đạn thì là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới giờ mới được tiếp xúc, lông tơ cậu dựng thẳng đứng, trên mặt dường như bị rút sạch huyết sắc, món đồ chơi này có thể đáng sợ hơn nhiều so với tiếng tim đập.

Trên trán cậu bắt đầu giàn giụa mồ hôi, phía sau lưng cũng rất nhanh đã ướt một mảng, vải dệt mềm mại dán trên da.

Hoắc Hàn thật ra đã được học qua huấn luyện chuyên nghiệp về gỡ lựu đạn, cho nên vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nhưng cũng đã một thời gian dài không chạm vào, trước tiên không muốn kích nổ lựu đạn, cho nên nghiêm lệnh cho Thịnh Thiên Chúc không được lộn xộn.

Anh mở ra xác ngoài của lựu đạn, nhìn thoáng qua, đáy lòng hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Là lựu đạn hẹn giờ, đếm ngược hai phút không ba giây.

Như vậy, cảm giác một hướng khác có hơi thở của gió đã có thể giải thích được, đó là một cửa ra vào khác, người của Bạch Dạ hẳn là thông qua nó để tới đây, trang bị lựu đạn hẹn giờ này.

Hết thảy dường như đều nằm trong dự đoán của Bạch Dạ, đến thời gian cũng đặt thật sự chuẩn, Hoắc Hàn bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt lắm.

Lựu đạn hẹn giờ này cũng quá đơn giản.

Anh nhớ tới chuyên gia trước kia dạy anh gỡ lựu đạn đã nói, "Những loại lưu đạn cấp thấp khác giống cái này chỉ xuất hiện trên phim ảnh, nó quá dễ dàng phá giải, ở thời đại này cơ bản không có giá trị nghiên cứu gì ..."

Bạch Dạ tuyệt đối không phải là người cẩn thận mấy cũng có sai sót.

Vậy thì, là chỗ nào xảy ra vấn đề?

Ánh mắt Hoắc Hàn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai dây màu xanh và đỏ, có hai loại ý niệm đang đánh nhau kịch liệt, rốt cuộc muốn dựa theo phương pháp nguyên thủy để gỡ, hay là mạo hiểm, làm theo cách ngược lại?

Thịnh Thiên Chúc nhìn thời gian đang giảm bớt từng giây một, thanh âm cũng thay đổi: "Anh Hàn, làm sao vậy?"

Hoắc Hàn lấy lại tinh thần, "Không có việc gì."

Động tác của anh cực nhẹ gỡ lựu đạn từ trên người Chu đại ca xuống, "Thiên Vạn, cậu mang theo Chu đại ca ra ngoài trước."

Thịnh Thiên Chúc nhanh chóng lắc đầu, "Em phải ở lại đây."

Ngữ khí Hoắc Hàn trầm xuống: "Đây là mệnh lệnh."

Thịnh Thiên Chúc vẫn không dao động, tính tình cũng bị kích lên: "Em không đi, bây giờ em đi rồi chỉ còn một mình anh."

"Lựu đạn này không khó lắm," Hoắc Hàn cũng không ngẩng đầu lên, "Cậu đi trước, tôi sẽ theo ngay sau."

"Nếu không khó khăn gì, em càng muốn ở lại."

Chỉ còn lại một phút mười sáu giây.

"Thịnh, Thiên, Chúc," Hoắc Hàn cắn răng, "Cút đi cho ông đây!" Anh thấp giọng mắng, "Có nghe thấy không?"

Thịnh Thiên Chúc nghe anh rống run cả tim, "Được, em đi!"

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now