Chương 40

4.1K 82 10
                                    

Sau vài lần giao thủ, có thể thấy được anh Đức là đối thủ không thể khinh thường, hơn nữa sau lưng hắn còn có tập đoàn "Ty", nếu đã có tin tức xác thực cho thấy hắn sẽ gia nhập hành động trộm mộ lần này, như vậy trước mắt việc quan trọng nhất chính là trước khi phía hắn thăm dò được vị trí cổ mộ, bốn phía phải đặt chướng ngại vật, thiết hạ phòng tuyến nghiêm mật.

Nghi phạm đang bị giam giữ trên đường áp giải lại lẩn trốn, tình thế ảnh hưởng ác liệt khiến cho lãnh đạo Tỉnh vô cùng coi trọng, lần này là do Phó Cục trưởng Trần tự mình mang đội, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đoàn người bọn họ đêm nay sẽ đến trấn Phong Lai.

Tin tức này làm Thịnh Thiên Chúc rất phấn chấn, có lực lượng lớn chi viện, còn sợ không đem anh Đức và dư đảng một lưới bắt hết?

Sở Trưởng nghe xong cũng vui mừng ra mặt, chỉ cảm thấy giống như đột nhiên tràn đầy tự tin, đến eo cũng thẳng không ít, "Vậy chúng ta đi nhanh chút, tranh thủ trước giờ cơm trưa đi xong Bắc Lĩnh."

Tương Tư Lĩnh phân thành Nam Lĩnh và Bắc Lĩnh, tuy hai chỗ cùng khu vực địa lý nhưng do mưa và ánh sáng mặt trời nên cảnh quan hoàn toàn bất đồng.

Bắc Lĩnh cách đó không xa, bởi vì sau lưng dựa vào sa mạc nên thổ địa cằn cỗi, thảm thực vật bao trùm rất ít, địa chất hiện ra không ít đường đứt gãy, địa thế đẩu tiễu (kiểu như đầu mũi tên, ý chỉ vách đá nhọn nhô ra) hiểm trở, thường xuyên có thể thấy được vách đá dựng đứng.

Ôn Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn, trên đỉnh đầu ánh mặt trời chói mắt, cô dùng tay che chắn cho đôi mắt, tầm mắt đột nhiên tối sầm lại, hóa ra là Hoắc Hàn từ phía sau đem lá cây làm thành mũ che trên đầu cô.

Anh biết người phụ nữ của mình da thịt kiều nộn, không chịu được ánh mặt trời, liền tiện tay dùng mấy nhánh cây cành lá sum xuê làm thành mũ che, tuy rằng tác dụng hữu hạn, nhưng có còn hơn không.

Mũ lá cây đội ở trên đầu, không lớn không nhỏ vừa vặn, còn có phiến lá xanh rũ xuống, Ôn Thiên Thụ thích thú vô cùng, gương mặt giương lên đi thổi, thổi trúng lá cây ở trên trán bay bay.

Hoắc Hàn nhìn động tác trẻ con này của cô liền biết cô rất thích, nhẹ kéo khóe môi cười cười, trực tiếp nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.

Đường không dễ đi, dưới chân hơi nóng bức người, gió ngẫu nhiên thổi qua đều là khí nóng, chỉ trong chốc lát, mấy người đàn ông đều mồ hôi ướt đẫm, áo sơmi ẩm ướt dán lên thân thể, Sở Trưởng ra mồ hôi phá lệ khoa trương, đi đến một bên cởi áo ba lỗ bên trong, vắt ra được không ít nước.

Ông tùy tiện vung áo, không quá vài phút đã gần khô, một lần nữa lại mặc vào người.

Hoắc Hàn đứng bên cạnh một khối nham thạch, Ôn Thiên Thụ ở dưới bóng dáng cao dài của anh, không ngừng dùng tay quạt gió, khuôn mặt nhỏ bị phơi đến hồng hồng, lỗ tai giống hai viên anh đào thục thấu, tầm mắt anh lại rơi xuống trên lưng cô, áo ngoài màu trắng cũng ướt gần hết, hình dạng nội y cũng lộ ra rõ ràng.

Nội y màu đen, nạm ren bên cạnh, ba hàng cúc cài, tối hôm qua chính tay anh đã cởi nó ra.
Đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại độ ấm khi đó, làm cả người khô nóng.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now