Chương 8

5.7K 174 2
                                    

Những người đó thực mau liền rời đi.

Hoắc Hàn đang muốn thở phào một hơi, cả người lại căng thẳng, có cái gì mềm mềm đụng phải môi anh ...

Một chút, có thể nói là do không cẩn thận.

Lần thứ hai, liền thành có phần cố ý.

Lần thứ ba, khắp nơi ......

Đây là hôn đến nhiệt tình?

Hơi mỏng sương trắng, như con rắn nhỏ len lỏi giữa núi rừng, nhảy múa sau rừng cây xanh biếc ướt át.

"Buông tay." Thanh âm không mang theo một tia cảm xúc đánh vỡ an tĩnh.

"Từ từ," Ôn Thiên Thụ vỗ vỗ ngực, mặt không đổi sắc mà nói, "Chân em hình như có chút mềm."

Theo động tác của cô, mềm mại phập phồng kia dán đến càng gần, hơn nữa quần áo mùa hè mỏng manh, Hoắc Hàn có thể cảm giác được rõ ràng, cùng bảy năm trước ngây ngô hoàn toàn bất đồng, chỗ kia hiện giờ đã là hình dạng chân chính của phụ nữ.

Anh mím chặt môi, đường cong cằm bạnh ra.
"Anh còn chưa trả lời vấn đề của em, em thì sao?"

Anh còn thích em sao?

Sắc mặt Hoắc Hàn hoàn toàn lạnh xuống, "Tôi không có thời gian chơi cùng cô."

Anh nắm lấy hai khuỷu tay cô, khống chế lực độ muốn tách ra, không nghĩ tới thử hai lần cũng không buông ra được liền cau mày cúi đầu nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau, cũng bất giác đều dùng một loại ánh mắt đã thâm lại càng thâm, dường như muốn nhìn vào tận tim nhau.

Cặp mắt trước kia cô cực kỳ yêu, khi cười rộ lên so với ánh nắng còn ôn nhu hơn, lúc này lại giống như hồ sâu, mang khí lạnh, căn bản nhìn không tới đáy.

Ôn Thiên Thụ bại trận trước, chủ động buông lỏng tay.

Bất đắc dĩ mà âm thầm thở dài, năm đó người không tới theo giao hẹn rõ ràng là anh, vì cái gì lại giống như cô mới là kẻ phụ bạc?

Này ở giữa, chẳng lẽ còn có hiểu lầm khác?

Hiển nhiên trước mắt tuyệt đối không phải thời cơ tốt để hỏi.

Hoắc Hàn đã đẩy cửa gỗ ra đi vào.

Sắc trời còn chưa sáng hẳn, anh mở đèn pin di động, ngồi xổm trên mặt đất không biết tìm cái gì.

"Từ đường nhỏ bên cạnh tới đây." Anh căn bản không quay đầu lại, tựa như sau lưng mọc thêm đôi mắt, nhìn thấy nhất cử nhất động của cô.

Ôn Thiên Thụ nhanh chóng đem chân đã bước một nửa ra thu hồi lại, theo tuyến đường anh nói đi qua, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm dấu chân trên mặt đất.

"Có phát hiện gì sao?" Cô hạ giọng hỏi, "Thật là những người đó?"

Hoắc Hàn gật đầu, "Khả năng rất lớn."

"Vậy vừa rồi anh có nghe rõ bọn họ nói chuyện không?"

"Không."

Ôn Thiên Thụ có chút tự trách, vừa rồi nếu không phải cô dẫm lên cành khô phát ra tiếng vang, cũng không đến mức rút dây động rừng, nói không chừng có thể bắt được manh mối hữu dụng gì đó.

Thời gian tươi đẹp của chúng taWhere stories live. Discover now