Chương 37

4.2K 97 8
                                    

Suy cho cùng là tuổi trẻ, trên người đàn ông sức lực phảng phất như dùng mãi không hết, khi toàn thân cảm thấy hư nhuyễn như đã tan chảy, Ôn Thiên Thụ rốt cuộc cũng hiểu lúc trước anh nói "Thể lực của em quá kém" là có ý tứ gì, so sánh với anh ở phương diện này căn bản là khác nhau một trời một vực.

Một trận ủ rũ dị thường đánh úp lại, vừa dính lên gối đầu Ôn Thiên Thụ liền ngủ say.

Nhiều năm qua dưỡng thành thói quen, trời vừa tảng sáng cô liền tỉnh, bên cạnh giống như dựa sát vào một cái bếp lò, cằm anh tựa lên tóc cô, có thể cảm giác được hô hấp nhẹ nhàng của anh, đôi tay cô đang ôm anh, không giống ngày xưa chỉ ôm được không khí, sau đó ngồi dậy bên mép giường âm thầm thẫn thờ.

Giờ phút này, Ôn Thiên Thụ ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc kia, trái tim cũng tựa hồ dán trên người anh, cô nhẹ ngẩng đầu, nhìn nửa bên sườn mặt kia, mất đi vẻ lãnh túc ban ngày, nhìn lại có chút nhu hòa, dường như cô thấy được chàng thanh niên của bảy năm trước, anh tuấn sạch sẽ, tươi cười như gió xuân, trong lòng chỉ có thực nghiệm hóa học làm mãi không hết, sau này lại nhiều thêm một thứ là cô.

Thật là ... hoài niệm.

Phảng phất như chỉ trong chớp mắt, thời gian lại đẩy bọn họ đi xa như vậy.

Trước kia anh làm bạn với phòng thí nghiệm hóa học, mà nay đã thành thiết cốt tranh tranh , đỉnh thiên lập địa. (Thiết cốt tranh tranh, đỉnh thiên lập địa được hiểu như là gân cốt cứng cáp, tài hoa hơn người, đầu đội trời chân đạp đất)

Ôn Thiên Thụ hôn lên ngực anh một cái, anh vẫn ngủ rất say, tối hôm qua tiêu hao tinh lực không thể ít hơn so với cô.

Tựa hồ bởi vì có anh mà phiền muộn nhiều ngày mất ngủ cũng không thuốc mà khỏi.

Ngoài cửa sổ không biết khi nào mưa lại rơi, tí tách tí tách như đem bước chân thời gian kéo chậm lại, hai người ôm nhau, đắm chìm tại khoảng khắc khó được nhàn hạ như vậy.

Mưa càng rơi càng lớn.

Chân Ôn Thiên Thụ cũng nổi lên từng trận run rẩy.

Bởi địa điểm công tác phần lớn đều ở những địa phương âm u ẩm ướt, cho nên những người hàng năm tu sửa bích hoạ ít nhiều đều có cùng một loại tật xấu, vừa đến ngày mưa là chân và cánh tay sẽ nhức mỏi không chịu nổi, cô thật sự nhịn không được, rất nhẹ mà vặn vẹo thân thể, chuẩn bị đến phòng tắm ngâm nước ấm, ít nhất có thể giảm bớt đau nhức một chút.

Hoắc Hàn chậm rãi mở ra hai mắt, thanh âm còn mang theo chút khàn khàn sau khi được thoả mãn, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì," Ôn Thiên Thụ đè lại ngực anh, tận lực làm cho thanh âm chính mình nghe không ra có gì khác thường, "Anh ngủ tiếp đi."

Hoắc Hàn nghe thấy tiếng mưa rơi, tức khắc hiểu ra, "Chân đau?"

Liền biết không thể gạt được anh.

"Có một chút, bệnh cũ."

"Anh ôm em vào."

"Không cần, ai —"

Thời gian tươi đẹp của chúng taМесто, где живут истории. Откройте их для себя