Chương 86

1K 99 23
                                    


"Ra đây."

Ánh nến trên bàn qua lại lung lay sau lại vụt tắt, mờ mịt gian phòng bởi vì có ánh trăng ở bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào mới có được nhỏ nhoi ánh sáng.

Thanh âm kêu gọi nghe qua thực lạnh lẽo.

"Đoán không sai, ngươi quả nhiên thì chạy đến nơi này."

Ở trong bóng tối, dần dần xuất hiện ba thân ảnh. Người tới dường như là rất quen thuộc.

"Ngươi một câu lưu lại đều không có, thực không có lương tâm!"

"Ngươi nghĩ ngươi một người liền có thể gánh vác mọi chuyện?"

"Tiểu Bạch, ngươi không thể."

Người ngồi ở bên kia từ đầu đều trầm mặc không lên tiếng, cũng không nhìn đến ba người bọn họ, cũng không biết đối phương là đang suy nghĩ cái gì.

"Nàng nói các ngươi đến?" Tiểu Bạch ngữ điệu bình thản ngược lại hỏi bọn họ.

"Ngươi biết được, nàng làm sao có thể nói chúng ta đến đây!" Tiểu Thụy một câu này mang theo trách cứ.

"Ngươi rời khỏi mấy ngày, tình hình cơ hồ có chút hỗn loạn." Tiểu Hắc tiến đến bên cạnh, bàn tay đặt lên vai của Tiểu Bạch.

"Ngươi còn không tự biết bản thân là đang ở cái gì trạng huống? Ngươi vẫn là muốn tiếp tục!?" Tiểu Du nhìn xem có điểm tức giận, cả khuông mặt đều khí đến đỏ muốn xung huyết.

"Thế nào?" Tiểu Bạch không đầu không đuôi nói, lại tựa như không hề có điểm quan tâm đến việc trong lời nói của các nàng.

"Ngươi... !"

Tiểu Du bước một bước, muốn xông tới nắm lên cổ áo của Tiểu Bạch, cư nhiên vẫn chưa kịp đến gần, cánh tay đã bị người bên cạnh kéo trở lại.

"Ngươi còn lo chưa đủ loạn!?" Tiểu Thụy cau mày.

"Tiểu Bạch ngươi nghĩ một chút, như vậy đại sự, cho dù là có thể, chúng ta khả năng cũng không quản nổi!" Tiểu Hắc cúi đầu thở dài.

"Tự bảo trọng." Tiểu Thụy nhắc nhở một câu, cũng đã quay người rời đi.

Tiểu Du liếc nhìn bóng lưng của người nọ, trong lòng lửa giận chưa thể dập tắt, thế nhưng cũng không thể làm cái gì, sau đó cũng nhanh một chút xoay người đuổi theo Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy.

Một mình lưu lại, không gian xung quanh dường như càng trở nên ảm đạm nhiều lần. Lại hồi tưởng một chút chuyện lúc đó, trong lòng cũng có điểm mờ mịt.

Khi đó, nhìn thấy Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy đi vào, phía sau dẫn theo một cái quỷ hồn, hắn trên người vận hoàng y long bào, đầu đội long quan, một đường vào đến đây không ngừng ngẩn đầu nhìn các nơi, biểu hiện rõ ràng là hoang mang cùng lo lắng.

"Vương Thượng đại nhân!" Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy hướng Diêm Hạ Vu cung kính hành lễ.

"Các ngươi là ai, dám bắt đi trẫm sao? Trẫm là thiên tử, thọ như thiên tề, lại làm sao có thể bị các ngươi bắt đến nơi này!" Tô Phá Ca lòng hoang mang ngày càng lớn, lại có điểm tức giận.

[BHTT - NP] Kinh Hồng Vũ/惊红舞 - Âu Dương Lam Ca/欧阳蓝歌Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ