Chương 125

711 78 13
                                    


Vào buổi đêm vẫn là không thể ngủ được, Vương Dĩ Cơ trở mình mấy lần, sau chống tay ngồi dậy, bản thân nàng vẫn lo lắng về thương thế của người kia, đúng lúc nàng cũng là không ngủ được, liền nghĩ đi xem xem thử người kia ra sao cũng tốt. Bây giờ nghĩ lại hành vi phía trước của mình đúng là thẹn muốn chết đi.

Nhẹ nhàng đẩy mở cửa phòng, nàng nhấc lên làn váy dài đi vào trong sau đó chầm chậm đóng cửa lại, cẩn thận đến mức lo lắng người trên giường sẽ giật mình tỉnh lại.

Nàng ngồi bên giường, nhìn một hồi người đang nhắm mắt trước mặt này. Thầm nghĩ đối phương quả thực là có một cái khôi ngô diện mạo, trong thanh tú lại có một chút đường nét mềm mại của nữ nhân, mũi cao, môi đỏ, khuôn mặt trơn láng, không hề có một điểm khiếm khuyết nào, như vậy nếu như nói đối phương là nữ nhân hẳn cũng sẽ có người tin nha. Cho tới lúc này rốt cuộc nàng cũng hiểu ra hà cớ gì đường đường một cái đương triều thiên kim quận chúa thân phận tôn quý lại đối người này nhất mực si tình rồi, không phải người này liền sẽ không gả. Nàng chỉ cảm thấy rằng nữ nhân kia quả thực đủ can đảm, thực oai phong, có thể tự mình định ước bản thân nhân sinh, không như nàng cùng những nữ nhân khác trong cung, chỉ có thể giả mù giả điếc, mặc người định đoạt, không thể nắm giữ được vận mệnh của bản thân.

Người trên giường vừa cau mày một cái, Vương Dĩ Cơ liền sợ hãi giật mình, mới phát giác nàng đã nhìn chăm chú đối phương một hồi rất lâu rồi.

Vương Dĩ Cơ trong một đêm liền đỏ mặt tận hai lần, mà nguyên nhân cũng đều vì người trước mặt này. Nhân sinh của nàng chưa từng thể nghiệm qua nhiều loại cảm xúc như vậy, vừa thẹn vừa lo.

Đột nhiên Tiểu Bạch lại nghiêng đầu, cằm hơi nhếch lên, nhưng cũng không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại. Vương Dĩ Cơ thấy liền ngồi yên tại đó, không dám cử động, nàng sợ đối phương sẽ phát hiện ra nàng ở đây, nếu như bị tra hỏi thì nàng cũng không biết làm cách nào giải thích được trường hợp này, nàng không thể lại nói rằng bản thân lo lắng đối phương nửa đêm xảy ra chuyện liền mới đến nhìn nhìn thử, vậy cũng quá kỳ quái rồi đi!

Tiểu Bạch lần này là trở người, sau đó là chau mày lại. Vương Dĩ Cơ dường như ngừng lại hô hấp, nhìn bên kia có một nơi khuất được tầm nhìn liền nhanh một chút trốn vào nơi đó, đưa mắt quan sát động tĩnh bên ngoài.

Tiểu Bạch từ từ mở mắt, trong đầu giống như có người dùng kim châm đi châm vào như vậy, đau nhức khó chịu. Nàng xoa xoa thái dương, theo thói quen nhìn khắp nơi một lần, bởi vì vẫn chưa tỉnh hẳn nên đôi mắt cũng chưa thể thanh tỉnh giống bình thường, nhìn thứ gì cũng đều mơ mơ hồ hồ. Tiểu Bạch đỡ người ngồi dậy, cư nhiên nơi đặt tay kia lại cảm nhận được nhỏ nhoi một tia hơi ấm, chẳng lẽ là có người tại nơi này ngồi nhìn chính mình ngủ? Tuy nàng chưa tỉnh táo, nhưng cảm quan của nàng nhạy bén, sẽ không nhầm lẫn được. Rốt cuộc là người nào lại có loại này hành vi kỳ quái như vậy a?

Lồng ngực đột ngột đau nhói một cái, bên mũi liền ngửi thấy một cỗ tanh nồng ý vị, trong miệng nếm thấy tia ngọt nị hương vị, một tia đỏ tươi chói mắt từ khóe môi tràn ra chảy xuống cằm, tiếp sau đó liền thấy Tiểu Bạch phun ra một ngụm máu.

[BHTT - NP] Kinh Hồng Vũ/惊红舞 - Âu Dương Lam Ca/欧阳蓝歌Where stories live. Discover now