Chương 119

658 65 14
                                    


Chuyển Luân Đàm phía trước cửa có khắc hai bức bích họa, đều là hình tướng minh vương phẫn nộ, hùng dũng uy nghiêm. Đẩy cửa đi vào, chờ ở phía trước là chính điện rộng lớn, trụ chống cao đến mấy mươi thước, ngẩn đầu không thấy nóc. Bậc thang dẫn lên bục cao, nơi đó để một cái thư án, phù điêu phía sau khắc ra những cảnh tượng quái dị dọa người.

Vương Dĩ Cơ một mực ngơ ngác đưa mắt nhìn khắp nơi, nắm chặt cánh tay của Tiểu Bạch chưa chịu buông ra.

"Lão nhân gia, có người tìm ngươi, ra đây được rồi!" Tiểu Du vừa vào tới liền lớn tiếng kêu gọi, âm thanh vang vọng khắp trong không gian tĩnh mịch.

Thật quái lạ, thông thường mỗi một ngày tại Minh Giới số lượng quỷ hồn đi đầu thai có đến mấy trăm người, nơi này chưa từng có khi nào là vắng người qua, cư nhiên hôm nay lại không hề thấy được cái quỷ hồn nào tại nơi này đợi đầu thai, còn không hề nhìn thấy quỷ binh canh giữ, ngay cả một cái chạy việc vặt nhỏ nhoi tiểu quỷ cũng đều nhìn không thấy? Không lẽ là xảy ra chuyện gì rồi!

"Lão nhân gia ngươi còn không ra đây, này cái cố nhân liền phải chạy mất rồi!" Tiểu Du lại gọi thêm một lần.

"Là kẻ nào ồn ào như vậy!"

Lúc này từ bên trong đi ra một cái lão nhân nhìn qua hẳn là đã được ngũ tuần, hắn thân thể to lớn, oai nghiêm, trên người vận hắc sa trường bào, đầu đội thiết quân mão, mắt ưng, râu hùm, hàm én, tướng mạo hung dữ. Hắn một đường đi tới liền cằn nhằn một câu.

"Tiểu Bạch thực là ngươi!?" Đợi hắn nhìn rõ ràng người đến, khó tin còn dụi mắt hai lần.

"Lâu không thấy." Tiểu Bạch khách sáo cùng hắn chào hỏi.

"Lão nhân gia, ngươi cái khuông mặt làm sao vậy, như thế nào có thể bị thương?" Tiểu Du phát hiện trên mặt của hắn có vết thương lớn nhỏ, liền mới ngạc nhiên hỏi, phải biết hắn là một trong mười cái thập điện diêm vương, không dễ dàng đả thương được hắn, hiện tại trên mặt còn có vết thương nghiêm trọng như vậy, đây không phải chuyện bình thường.

"Đừng lại nhắc đến! Tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia dám ở trước mặt lão tử hống hách, trước sau có một ngày lão tử sẽ cùng hắn đánh ba trăm hiệp!" Lão nhân gia tức giận thở mạnh, vỗ ngực nói.

"Hàn Dự Mạch còn dám lại đây làm loạn?" Tiểu Bạch chau mày, người trước mặt này các nàng quen biết hắn đã nhiều năm nhưng là chưa từng nhìn thấy có kẻ nào có thể đả thương được hắn, hắn tính khí tuy rằng nóng nảy, nhưng vẫn là kẻ kiềm chế phi thường tốt, nay lại đột ngột thốt ra những lời mất bình tĩnh như vậy thì thật sự là chuyện xấu.

"Tên tiểu tử đó ngày trước dẫn tới một toán quỷ binh, nói của lão tử địa phương rằng Chuyển Luân Đàm phạm vào quy chế, nói phải phong tỏa Chuyển Luân Đàm ba ngày, quỷ sai nơi này của ta cũng bị áp giải đi, lão tử cảm thấy chướng mắt liền đứng ra cùng hắn đối chất, ta phi, hắn vậy mà lại dám ở nơi của ta động thủ, thật là tự tìm đường chết!" Lão nhân gia nói sau đó phỉ nhổ một cái.

"Nói như vậy lẽ ra ngươi không thể bị thương mới phải nha." Tiểu Du nghi hoặc. Lâu dài quen biết các nàng có thể biết được thân thủ của người trước mặt, Hàn Dự Mạch kia chỉ là con hổ giấy, bên ngoài thị uy bên trong run sợ, thân thủ không thể nào so người trước mặt đấu lại, hắn tùy tiện nhấc tay cũng đủ làm Hàn Dự Mạch chết vạn lần, thế nhưng nói như hắn lại bị thương thực sự là không hợp lý.

[BHTT - NP] Kinh Hồng Vũ/惊红舞 - Âu Dương Lam Ca/欧阳蓝歌Where stories live. Discover now