☆ Chương 172: Anh nhất định phải gắng lên (2)

217 1 0
                                    

☆ Chương 172: Anh nhất định phải gắng lên (2)

------Edit:Yin | Beta: Mèo------

Hành khách vội vã kéo hành lý đi ở sảnh chờ, khi bọn họ nhìn thấy một người phương Đông lớn tiếng gào thét với chiếc điện thoại di động, tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Sau khoảnh khắc im lặng, mọi người không rõ nguyên nhân nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng nửa ngày. Khi bọn họ chú ý đến vũng cà phê lớn dưới chân Tô Chính Lượng, trên mặt mỗi người đều hiện ra những vẻ mặt khác nhau, có nghi ngờ, có khinh bỉ, và cả sự khinh miệt.

Du Thiếu Kỳ thấy thế, vội vàng đứng dậy dùng tiếng Đức giải thích nói, "Xin lỗi, mọi người, người bạn này của tôi, người yêu của em ấy hiện đang gặp nguy hiểm tính mạng, cho nên có hơi kích động. Xin lỗi nếu em ấy gây phiền phức cho mọi người."

Tô Chính Lượng ngơ ngác buông di động xuống, khuôn mặt vừa trắng vừa đỏ vì kích động, cậu tuyệt vọng đỡ lấy lưng ghế, chậm rãi ngồi xuống.

Mọi người nhìn thấy phản ứng của Tô Chính Lượng không giống như đang giả vờ, nhẹ nhàng gật đầu về phía cậu, sau đó tự động tản ra.

Có một cô gái trẻ tuổi bước lên, trong đôi mắt màu hạt dẻ chứa đầy sự quan tâm, "Người yêu của anh, cô ấy thật may mắn khi có một người bạn trai như anh, hy vọng cô ấy sẽ bình an vô sự."

Lần đầu tiên được người không quen biết chúc phúc, Tô Chính Lượng kinh ngạc không thôi.

Du Thiếu Kỳ vội vàng cười trả lời, "Cám ơn, có lời chúc phúc của cô, anh ấy nhất định sẽ bình an. "

Cô gái trẻ tuổi nghe thấy từ "anh" trong miệng Du Thiếu Kỳ thốt ra, thầm nghĩ, "Hai người chắc chắn đã cùng nhau trải qua rất nhiều thăng trầm, cho nên, tôi tin anh ấy sẽ không dễ gì bỏ lại cậu một mình đâu."

"Cảm ơn cô."

Đợi mọi người tản đi, Tô Chính Lượng dựa vào băng ghế dự bị, ánh mắt tan rã, "Thiếu Kỳ, lỡ như Lâm Tích Lạc thật sự không qua được, em phải làm sao bây giờ?"

"Chính Lượng, em không được bi quan như vậy, Lâm Tích Lạc sẽ không sao đâu."

Tô Chính Lượng dường như không nghe thấy Du Thiếu Kỳ nói gì, tâm trạng của cậu vô cùng suy sụp, "Nếu không có anh ấy, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì chứ?"

Du Thiếu Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc có hơi lộn xộn của Tô Chính Lượng, "Cho dù cậu ta thật sự không còn, em cũng phải mang theo tình yêu dành cho cậu ta mà sống thật tốt, còn nữa, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Khuôn mặt mỏng như giấy bởi vì đau khổ mà có chút vặn vẹo, Tô Chính Lượng nghiến răng nghiến lợi nói, "Nếu như anh ấy thật sự không còn, em nhất định sẽ khiến những kẻ đã làm tổn thương anh ấy phải trả giá đắt."

Thấy Tô Chính Lượng đã mất đi lý trí, Du Thiếu Kỳ bình tĩnh khuyên nhủ, "Chính Lượng, nếu em làm như vậy, mới thật sự trái với ý nguyện của Lâm Tích Lạc. Cậu ta vì bảo vệ em, vì không để cho em bị liên lụy, không tiếc nhận lấy mọi tội lỗi và đau đớn. Nếu em vì báo thù cho cậu ta mà vứt bỏ tiền đồ và danh dự của mình, Lâm Tích Lạc nhất định sẽ rất thất vọng."

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngWhere stories live. Discover now