☆ Chương 96: Em thương hắn

703 11 0
                                    

Chương 96: Em thương hắn

-------------------Editor: Mèo--------------------

Chiếc Citroën màu trắng, lao nhanh trong đêm.

Lòng bàn tay lạnh như băng, nắm chặt tay lái, đôi mắt hẹp dài luôn nhìn chăm chăm về phía trước.

Trên những tòa nhà cao tầng xa xa, pháo hoa rực rỡ, toàn bộ bầu trời đêm đều tỏa sáng.

Gió lạnh thi nhau gao thét, nhưng cũng không ngăn nổi mọi người hân hoan chào năm mới. Bọn nhỏ mặc áo khoác dày, chơi pháo hoa, người lớn tốp ba tốp năm đứng bên đường xem pháo hoa, ánh lửa đỏ hồng chiếu rọi sự phấn khích và niềm vui vẻ trên mặt từng người.

Nhìn chăm chú vào những ánh đèn rực rỡ phía trước, nghe tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc, suy nghĩ của Tô Chính Lượng ngày càng phức tạp.

Những kí ức cũ, giống như một bộ phim, chậm rãi chạy qua trước mắt. Những hạnh phúc, tiếng cười, khổ đau, vào giờ phút này, như thủy triều quay cuồng trong tim.

Thế giới, vào giờ khắc này cảm tưởng như vô cùng yên lặng , Tô Chính Lượng chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập, trong lòng không ngừng gọi tên người kia.

Lâm Tích Lạc...

* * * * * * * * * *

Xe dừng lại trước cửa cao ốc Lâm thị, bảo an nhìn thấy giờ này mà vẫn có người đến, cảm thấy cực kì kì quái, gã vội vàng tiến lên hỏi: " Tiên sinh, xin hỏi ngài tìm ai?"

Tô Chính Lượng mở cửa xe, không thèm quay đầu lại, chạy thẳng vào trong.

"Vị tiên sinh này, xin ngài lập tức dừng lại, nếu không tôi sẽ báo cho cảnh sát!"

Thanh âm ôn nhuận mang theo nôn nóng từ trước truyền đến, "Báo nguy mau lên, chủ tịch của các người gặp nguy hiểm ."

Bảo an vừa nghe, sắc mặt đại biến, gãhướng về phía thân ảnh đang dần xa kia hô vài tiếng, "Này. . . Tiên sinh, ngài nói thật sao? Tiên sinh!"

Tô Chính Lượng nhảy vào trong cao ốc, cậu không biết văn phòng Lâm Tích Lạc ở đâu, đang không biết làm thế nào, thì một người bảo an chạy tới, "Trước. . ."

Tô Chính Lượng không cần (phải) nghĩ ngợi hỏi han, "Văn phòng chủ tịch ở đâu?"

Bảo an cũng không nghĩ nhiều, liền nói cho cậu, "Tầng 14, " sau khi nói xong, gã nhìn thấy Tô Chính Lượng ấn nút thang máy, tiếp tục hỏi , "Tiên sinh, mấy lời vừa rồi của ngài là thật chứ? Chủ tịch, ngài ấy. . ."

Tô Chính Lượng quét mắt nhìn con số trên thang máy nhảy không ngừng, lông mày thanh tú khóa chặt, "Tôi không cần lừa cậu, hiện tại Cố Hân Di đang trên đó, vừa rồi cô ta dùng điện thoại của chủ tịch các cậu gọi cho tôi."

Bảo an nghe thấy tên Cố Hân Di, giật mình nhớ tới cô ta quả thật vừa rồi có đi vào cùng một người đàn ông, hơn nữa đến giờ vẫn chưa thấy ra. Hiện tại Cố gia đã phá sản, chủ tịch cùng cô ta cũng đã hủy hôn ước, cô ta quả thật có thể làm ra chuyện uy hiếp đến chủ tịch.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt bảo an kinh hãi, "Tôi lập tức đi!"

Tô Chính Lượng trầm ngâm một lát, gọi bảo an đang định xoay người rời đi, "Từ từ, cậu không cần lên ngay sau khi báo nguy. Hiện tại, cảm xúc của Cố Hân Di mất ổn định, tôi lên đó, ổn định lại tâm tình cô ta, cậu đợi cảnh sát đến rồi hãy lên, nhớ kĩ, không được gây ồn ào."

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngWhere stories live. Discover now