☆ Chương 132: Bưu phẩm nặc danh

133 1 0
                                    

Chương 132: Bưu phẩm nặc danh

----------------------Editor: Mèo-----------------------------

Chạng vạng, Tô Chính Lượng bỗng nhiên nhận được một bưu phẩm nặc danh từ công ty chuyển phát nhanh, trên bưu phẩm không có chữ ký, điều này khiến Tô Chính Lượng cảm thấy có chút kinh ngạc.

Khi cậu mở bưu phẩm ra, một chiếc máy ghi âm nhỏ đập vào mắt.

Tô Chính Lượng nhìn vào máy ghi âm, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cậu không thể nhớ ra mình đã thấy nó ở đâu. Một vài tia nghi hoặc hiện lên trong đôi mắt, cậu cầm máy ghi âm lên, đầu ngón tay màu hồng nhạt dừng lại trên nút play, nhưng một lúc lâu sau, cậu vẫn không ấn vào.

Rốt cuộc ai đã gửi cho mình cái bút ghi âm này? Bên trong nó rốt cuộc có bí mật gì?

Nghĩ đến việc không có chữ ký trên bưu phẩm, cộng với nỗi bất an và lo lắng ám ảnh cậu mất ngày qua, linh cầm xấu của Tô Chính Lượng dường như có xu hướng tăng lên.

Nhưng mà, nếu đối phương đã gửi thứ như vậy cho cậu, vậy nhất định hắn muốn cho cậu biết cái gì đó, có lẽ nó có thể liên quan đến Lâm Tích Lạc.

Theo âm thanh "click" của nút play, một giọng nói vội vã và quen thuộc đột nhiên vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

"Mối quan hệ giữa cậu và Mạt Thụy là gì? Có thật như báo chí nói không?"

Tô Chính Lượng trong lòng cả kinh, thanh âm này, là của Du Thiếu Kỳ?

Không đợi cậu có cơ hội suy nghĩ, giọng nói của một nam nhân khác vang lên.

"Như cậu đã thấy," chủ nhân của giọng nói chậm rãi nói với giọng nói tao nhã và vững vàng nhưng cũng uy nghiêm kiêu ngạo không kém, "Chính là loại quan hệ đó."

"Ba," bút ghi âm trong tay rơi xuống sàn cùng với câu trả lời của người đàn ông, tạo ra một thanh âm giòn giã vang vọng khắp căn phòng.

Tô Chính Lượng nhìn chằm chằm vào chiếc máy ghi âm rơi trên sàn nhưng vẫn hoạt động tốt, não bộ của cậu gần như đóng băng, thâm chí hơi thở cũng ngưng trệ.

"Ha ha ha ..." Một trận cười điên cuồng và thê lương truyền ra từ sàn nhà, làm màng nhĩ của Tô Chính Lượng đau nhói, "Lâm Tích Lạc, cậu đúng là đồ khốn nạn, cậu không xứng với Tô Chính Lượng?"

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến anh."

Câu trả lời lạnh lùng của người đàn ông giống như phán quyết của tử thần, ngay lập tức đẩy Tô Chính Lượng xuống vực sâu.

Sự im lặng chết chóc, giống như đêm đenm quét qua bầu trời và bao phủ toàn bộ mặt đất. Tay chân và xương cốt như bị hút hết sức lực trong phút chốc, khiến Tô Chính Lượng không thể đứng vững. Tính trạng thiếu oxy khiến tai cậu ù đi dữ dội, ý thức bắt đầu mờ mịt.

Lòng bàn tau lạnh như băng vịn vào thành ghế bên cạnh bàn, Tô Chính lượng chỗng đỡ thân thể yếu ớt, không ngừng khuyên nhủ, an ủi bản thân.

Tô Chính Lượng, bình tĩnh, nhất định Lâm Tích Lạc phải có lý do gì mới có thể nói như vậy, mày phải tin tưởng anh ấy.

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngWhere stories live. Discover now