☆ Chương 87: Vĩnh viễn không gặp

660 12 0
                                    

Chương 87: Vĩnh viễn không gặp

--------------------Editor: Mèo-----------------

Tô Chính Lượng trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ khí lực trong cơ thể như là bị rút cạn.

Ngày này rốt cục cũng đến...

Tô Chính Lượng khống chế nội tâm bối rối, trấn định, "Chị, không cần hoảng, em đến ngay đây. . ."

Tô Chính Thanh vừa lo lắng cho thân thể,em trai lại sợ hãi bệnh tình của mẹ nặng thêm, nói quanh co nửa ngày, "Tiểu Lượng, thân thể em còn chưa bình phục. . . Nhưng mà, chị lại sợ mẹ. . ."

"Em không sao. . . Chị ở nhà đợi em. . . Em một lúc nữa sẽ đến, " Tô Chính Lượng chống đỡ thân thể, miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.

"Tô tiên sinh? Đã trễ thế này cậu muốn đi đâu?"

Tiểu hộ sĩ nhìn thấy Tô Chính Lượng cố gắng dùng sức vịn hành lang rời đi, vội vàng tiến lên hỏi.

Dưới chân nện bước chậm lại, Tô Chính Lượng một khắc cũng không dám dừng lại, cậu hơi thở dốc nói, "Nhà của tôi có việc gấp, định trở về một chuyến. . ."

Tiểu hộ sĩ tiến lên đỡ Tô Chính Lượng, hảo tâm đề nghị, " Cậu đi đứng bất tiện, để tôi giúp cậu gọi taxi!"

"Cám ơn. . ."

Đêm vắng lạnh, tịch mịch không tiếng động.

Nước chảy ánh trăng, lẳng lặng đổ xuống, sâu kín quan sát ngã tư đường.

Tô Chính Lượng ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, trong lòng, muôn trùng suy nghĩ.

Về tính hướng của cậu và Lâm Tích Lạc, cậu đã từng nghĩ tới vô số giả thiết mà mẹ cậu có thể biết được.

Nhưng cậu lại chưa từng nghĩ qua, sẽ có người dùng thủ đoạn vụng về mà ti bỉ như thế, đem bí mật này công khai. Có thể vừa khiến cho mẹ cậu thương tổn, lại vừa có khả năng đối phó với Lâm Tích Lạc. Người này, thật ti tiện và giả dối.

Tuy chị gái đã gần như thông suốt, nhưng mẹ cũng rất khó có thể thông suốt.

Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cậu cùng chị gái, nguyện vọng duy nhất của bà là nhìn con mình thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà.

Hiện giờ, bà không chỉ biết con trai mình là đồng tính luyến ái, lại còn bị biến thành vấn đề cho mọi người xì xào bàn tán, điều này đối với sự kì vọng của bà dành cho cậu làm sao có thể tiếp thu?

Đối mặt với việc bà chất vấn cùng khóc lóc kể lể, cậu nên làm cái gì bây giờ?

Đôi mắt ưu thương, nhìn bầu trời đêm đen thẳm, dần dần trở nên bình thản.

* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng lòng nóng như lửa đốt về nhà, chạy thẳng vào phòng mẹ.

Bà đang cau mày, cực độ bất an ngủ trên giường, Tô Chính Thanh ngơ ngác canh giữ bên cạnh.

"Chị, mẹ sao rồi?"

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngWhere stories live. Discover now