☆ Chương 140: Đau đớn

450 7 0
                                    

☆ Chương 140: Đau đớn

—----Editor: Mèo—----

Trong phòng làm việc im ắng, động tác của Lâm Tích Lạc vô cùng chậm rãi, giúp Tô Chính Lượng mặc quần áo, chú ý đến cổ tay đối phương có vài vết đỏ hằn lên, ánh mắt hắn tối sầm lại. Những vết đỏ này là dấu vết mà hắn buộc cà vạt tạo thành.

Nhẹ nhàng vuốt ve những vết đỏ chói mắt đó, trong đôi mắt sâu thẳm, lặng lẽ mất đi.

Nói nhiều lời trái ý muốn như vậy, lại tra tấn tàn khốc như vậy với cậu, Tô Chính Lượng nhất định sẽ vĩnh viễn rời khỏi hắn. Tuy rằng đây là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất, nhưng, trước mắt hắn không cách nào bảo toàn an nguy cho cậu, đây là lựa chọn duy nhất. Đợi đến ngày chân chính trở thành chủ nhân Lâm gia, hắn có lẽ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu.

Chăm chú nhìn khuôn mặt đang ngủ trong ngực, chốc chốc lại thống khổ nhíu chặt trán, Lâm Tích Lạc vươn tay, đem mái tóc hơi ướt trên trán đối phương gạt ra. Hơi cúi đầu, cẩn thận lại vô cùng trân quý hôn lên đôi môi lạnh như băng của đối phương, chất giọng khàn khàn trầm thấp lộ ra sự chua xót và bất đắc dĩ, "Lượng, thực xin lỗi. "

Một lúc lâu sau, Lâm Tích Lạc gọi điện thoại cho Du Thiếu Kỳ, "Bây giờ anh đang ở đâu? "

Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu lạnh lùng của Du Thiếu Kỳ, "Tổng giám đốc Lâm, tìm tôi có chuyện gì quý hóa gì sao? "

"Tô Chính Lượng ở chỗ tôi, nếu anh vẫn còn muốn dẫn em ấy về Đức, thì làm phiền anh đến văn phòng của tôi trong vòng mười phút."

Hơi thở của đối phương dồn dập, Du Thiếu Kỳ lạnh lùng nói, "Lâm Tích Lạc, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu đối xử tệ với Chính Lượng như thế nào, tôi nhất định sẽ..."

Lâm Tích Lạc giương mắt nhìn người đang tựa vào trong ngực mình, "Em ấy ngất xỉu rồi, anh mau tới đây. "

"Cậu... Tôi sẽ đến ngay bây giờ. "

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị người đẩy mạnh ra, Du Thiếu Kỳ thở hồng hộc vọt vào.

Khi nhìn thấy Tô Chính Lượng đang nằm trên sô pha, anh túm lấy cổ áo Lâm Tích Lạc chất vấn, "Đồ súc sinh nhà cậu, rốt cuộc cậu đã làm gì Chính Lượng? "

Quỷ dị dắt lên một tia cười lạnh, Lâm Tích Lạc mặt không đổi sắc nghênh đón đối phương, "Đương nhiên là làm việc nên làm rồi. "

Sắc mặt Du Thiếu Kỳ đại biến, một quyền hướng trên mặt Lâm Tích Lạc ném tới, "Đồ khốn kiếp! "

Đối phương nhíu mày, trong điện quang hỏa thạch, bàn tay hữu lực đỡ lấy nắm tay Du Thiếu Kỳ. Sau đó, siết chặt nó, "Nếu như anh muốn đánh, tôi có thể phụng bồi, nhưng mà, dưới tình huống hiện tại, anh cho rằng có thời gian này cho việc đọ sức của chúng ta sao? "

Sắc mặt Du Thiếu Kỳ đỏ bừng, hai mắt tức giận bắn về phía Lâm Tích Lạc, hung hăng rút nắm đấm về, anh sải bước đi tới trước sô pha, ôm ngang Tô Chính Lượng, đi ra ngoài.

Lúc đi tới cửa, anh mạnh mẽ quay đầu lại, cất giọng nói, "Lâm Tích Lạc, cậu còn không bằng cầm thú, món nợ hôm nay, Du Thiếu Kỳ này một ngày nào đó sẽ thay Tô Chính Lượng đòi lại! "

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngWhere stories live. Discover now