☆ Chương 100: Du mama nguyền rủa

447 8 7
                                    

Chương 100: Du mama nguyền rủa

--------------Editor: Mèo-------------

Nghe thấy thanh âm, Tô Chính Lượng cùng Du mama quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Tích Lạc một thân đen đứng ở cửa phòng bệnh.

Khi chạm phải ánh mắt của Tô Chính Lượng, đôi mắt sau thẳm kia nháy mắt trở nên nhu hòa đi rất nhiều.

Giây phút giao lưu ánh mắt ngắn ngủi, khiến tâm Tô Chính Lượng cảm thấy vô cùng lo lắng. Cậu hơi dương dương môi, đang muốn mở miệng lại bị Du mama đứng bên cạnh nói trước.

"Tích Lạc, dì biết Thiếu Kì gây ra tổn thất lớn cho con, dì ở đây thay mặt nó xin lỗi con . . . Nhưng, dì là mẹ nói, dì xin con nhớ chút tình nghĩa huynh đệ, xin tòa giảm án cho nó . . ."

Lâm Tích Lạc bước lên vài bước, ngữ khí trầm định mang tia uất giận khó che giấu " Dì à, con có thể thông cảm với tâm trạng dì hiện giờ, là học đệ của Du sư huynh, con thấy anh ấy biến thành bộ dạng này cũng rất đau lòng. Nhưng, mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật, nếu anh ấy đã làm ra chuyện như vậy, cũng nên trả một cái giá tương ứng."

Du mama hai mắt đỏ hoe, không tin mà lắc đầu hỏi," Tích Lạc, con thật sự . . . không giúp nó một chút sao? Nói đi nói lại, hai đứa cũng từng là sư huynh đệ, rốt cục là có thâm thù đại hận gì lại đi đến ngày ngươi sống ta chết?"

"Dì Du . . ."

Tô Chính Lượng muốn trấn an Du mama, lại bị ánh mắt Lâm Tích Lạc ngăn lại. Lập tức, hắn lạnh lùng cự tuyệt nói, " Dì à, chuyện này thực sự rất lớn, huống hồ là do Du sư huynh vi phạm pháp luật. Cho dù con có quan hệ, cũng không có cách nào giúp anh ấy. Mặc kệ dì khẩn cầu thế nào, con đều không thể đồng ý."

Du mama lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, sau khi bị Lâm Tích Lạc cự tuyệt, hi vọng cuối cùng của bà cũng sụp đổ theo.

"Sao cậu lại không có biện pháp nào chứ? Cậu là Chủ tịch của một tập đoànm chỉ cần cậu nói một câu trước tòa, con trai tôi chắc chắn sẽ được giảm án! Nhất định là cậu không muốn giúp nó!", Bà dùng sức đánh Lâm Tích Lạc, hung hăng phẫn nộ quát, " Lâm Tích LẠc, nó rốt cục đã đắc tội gì với cậu? Mà cậu lại khiến nó thành ra như vậy?"

Lâm Tích Lạc nghiêng đầu nhắm mắt lại, yên lặng  nắm chặt nắm tay, mặc cho Du mama đánh vào ngực mình, im lặng không nói.

Tô Chính Lượng thấy thế sắc mặt đại biến, cậu tiến lên, giữ Du mama lại, " Dì à, dì bình tĩnh một chút, dì làm như vậy sẽ khiến Lâm Tích Lạc rất khó xử!"

Du mama phẫn nộ đẩy Tô Chính Lượng ra, bà bây giờ giống như con sư tử mẹ mất con, hai mắt đỏ ngầu, thê lương thét to, " Cậu nói tôi bình tĩnh thế nào được hả? Con trai tôi ở trong tù chịu án, hai người thân là bạn tốt của nó, lại thờ ơ lạnh nhạt, thà rằng để nó bị tù mọt gông cũng không cứu nó!"

Tô Chính Lượng bị Du mama đẩy, ảnh hưởng đến vết thương trên người. Cậu hơi lảo đảo mộ chút, lùi lại về sau.

Lâm Tích Lạc thấy trong mắt Tô Chính Lượng hiện lên vài tia đau đớn, biết chắc chắn đã đụng phải vết thương, khẩn cấp đem cậu ô, vào người, " Em có sao không?"

[ Đam mỹ - ED ] Tra công, cách ta xa một chút _ Tiểu Ái TươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ