Chương 7: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn thích tôi (7)

8.9K 745 24
                                    

Editor: Gấu Lam

Lớp 1 và lớp 2 tranh chấp với nhau, lấy thắng lợi của lớp 2 để kết thúc, cũng có  nghĩa là, đội tranh quán quân với lớp hai mươi chính là lớp 2. 

Lâm Nguyệt cố ý tổ chức đội cổ động viên, cổ vũ tiếp sức cho các cầu thủ; lớp 2 cũng không kém cạnh,  giáo viên chủ nhiệm cũng tự mình làm đầu lĩnh để trợ uy.

Một mặt, đây là chiến tranh trên sân bóng , mặt khác cũng là cuộc tranh tài trên khí thế của hai tập thể lớp .Lớp hai có  đội trưởng đội tuyển trường Lý Văn Thành, thế tiến công tự nhiên hung mãnh. Nhưng lớp hai mươi  cũng có người mạnh nhất mặt đất の Xích long (tự xưng) Diệp Dịch, điểm số hai lớp dĩ nhiên xuất hiện tình trạng giằng co.

Lương Vĩnh Nhạc dẫn bóng đối diện với Đỗ Điền phe đối phương, đang chuẩn bị mở phòng tuyến, bỗng bên cạnh có một khuỷu tay húc vào mặt, hắn gào lên một tiếng đau đớn, ngã nhào trên đất.

Trọng tài lập tức thỏi còi, mấy đội viên lớp hai mươi  xông lên dò hỏi tình huống.

Lương Vĩnh Nhạc che mắt, nước mắt mông lung, một bên viền mắt đã dần xanh tím. Diệp Dịch nhìn qua: "Đưa đến phòng y tế!"

"Tôi vẫn đánh được."

Lương Vĩnh Nhạc nói , một con mắt còn hoàn hảo căm giận nhìn chằm chằm Đỗ Điền, "Không thể để cho con rùa này như ý được!"

Đỗ Điền vung vung tay, mặc dù là xin lỗi nhưng trong giọng nói hoàn toàn không có ý áy náy: "Xin lỗi mà, tôi không phải cố ý, hơn nữa trên sân bóng bị thương không phải rất bình thường sao?"

"Mày!" Lương Vĩnh Nhạc tức giận, người này rõ ràng  cố ý nhắm vào đôi mắt của mình!

"Cậu nếu không phục, thì đi tìm trọng tài đi."

Đỗ Điền không  sợ hãi, bởi vì trọng tài do nhà hắn ủy thác nên mới được làm việc ở Nhất trung, đương nhiên sẽ không xử hắn phạm quy, vì vậy hắn cũng  dựa vào điểm ấy chen vào đội tuyển.

"Đỗ Điền cậu làm cái gì vậy? !"

Lý Văn Thành chạy tới, có chút tức giận. Ngày hôm qua cùng lớp một nháo lên cũng bởi vì hắn, Lý Văn Thành đã cảnh cáo hắn đừng  phạm lỗi nữa, kết quả người này chó không đổi được tính ăn shit!

"Đội trưởng Lý, cậu là người lớp nào thế,  bất bình giùm người khác à, cậu cũng đến lớp hai mươi đi, ngược lại thành tích cũng không khác mấy, ha ha ha ha."

Lý Văn Thành là thể dục sinh, yêu cầu đối với thành tích tự nhiên không cao lắm, ở bên trong lớp 2 học bá nhiều như mây,  bàn luận về thành tích quả thật là có chút bình thường. Nhưng Đỗ Điền cũng không cảm thấy ngại mà lấy điểm này trào phúng hắn?

Lý Văn Thành nhấc cổ áo của Đỗ Điền lên: "Ha cha cậu đâu, cần tôi dạy cậu nói như thế nào sao?"

Đỗ Điền giằng co, nhưng tay Lý Văn Thành bền chắc như một cái còng, hắn chỉ có thể đỏ mặt tía tai quát lên: "Con mẹ nó mày buông tao ra!"

Trọng tài thấy tình cảnh này, lập tức chặn lại nói: "Làm gì thế, mau buông tay!"

Lý Văn Thành không cam lòng buông tay ra, đối phương trượt ngã xuống đất, bưng cuống họng ho khan.

[Khoái Xuyên]Hướng dẫn mỹ nhân phế vật nghịch tậpWhere stories live. Discover now