Phần 2 - Chương 28.2: Lãnh Cung Phế Phi (16)

7.4K 586 123
                                    



Editor: Bơ

Beta: Cà ri

"Trần Yên!"

Nhạc Lăng Tiêu không nhịn được nữa, bước tới vài bước, bàn tay thô ráp dính máu loang lổ, mạnh mẽ kéo nữ nhân kia về phía sau, xoay người lại rút kiếm ra.

A Yên nghi hoặc nhìn hắn, người hắn cao to như ngựa ngăn cản tầm mắt của nàng, từ phía sau vòng lên trước mặt hắn, nhíu mày nói: "Cho ta một khắc nữa. Đây vẫn là sân khấu của ta, ngươi đừng cản đường, cướp mất vị trí tiên phong của ta."

Nhạc Lăng Tiêu tức muốn chết.

Từ đầu đến cuối, A Yên không nhìn đến bản mặt thối hơn Diêm Vương của hắn, đôi mắt vẫn y như cũ chứa đầy nghi ngờ, kinh ngạc, không tin, cuối cùng biến thành đau khổ và chế giễu hoàng đế: "Bệ hạ, ta thích hoàng cung này, bởi vì có vô số son phấn, quần áo lộng lẫy xinh đẹp, còn về người nam nhân nào ngồi trong Kim Loan điện, họ Dương hay là họ Nhạc, ta đều không cần."

Khóe môi Dương Chiêu run rẩy, không thể nói thành tiếng.

Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên của thê tử mình, giây phút trước vẫn còn ôn nhu thắm thiết nói chuyện với hắn, nào là thề thốt đồng sinh cộng tử, giờ phút này lại có thể nói ra những lời vô tình đến thế.

Không phải... A Yên của hắn không phải người như vậy.

Dương Chiêu lấy lại bình tĩnh, yếu ớt nói: "Nàng bị hắn cưỡng bức..."

A Yên cười ra tiếng: "Không, hắn bị ta cưỡng bức thì có, không có khả năng làm gì được ta."

Mặt mày Nhạc Lăng Tiêu lạnh như băng: "Trần -"

A Yên khoát tay, không thèm quay đầu lại: "Không nhắc tới ngươi, câm mồm."

Dương Chiêu trầm mặc. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng, còn chưa nói được chữ nào, đã phun ra một búng máu, nhuộm đỏ vạt áo. Hắn không quan tâm, giơ tay lau khóe miệng một chút, quay đầu nhìn về phía đối phương: "Buổi tối hôm đó, những lời nàng nói với ta, tất cả đều là nói dối?"

"Đúng vậy." A Yên thản nhiên thừa nhận, không hề hổ thẹn: "Người trong cung, nếu ngươi không gạt ta, thì cũng là ta lừa ngươi, chẳng phải sao? Kẻ nào có tư cách oán hận chứ, bệ hạ, ngươi là người không có tư cách nhất."

Nàng cúi đầu nhìn áo choàng đỏ thẩm, màu sắc đỏ như máu, đỏ đến chói cả mắt.

"Ta không thích nhớ lại chuyện cũ, hôm nay coi như là ngoại lệ, tính sổ với ngươi. Ngươi đã nói kiếp này chỉ có một mình ta, sau này khi ngươi lên làm hoàng đế, trên người ta lại bệnh không thể sinh con, vì vậy ngươi không giữ lời. Ta nói cùng sinh ra ra tử với ngươi, khi lưu đày Bắc cảnh cũng xem như đã từng hoạn nạn có nhau, hiện giờ thời thế thay đổi, giang sơn đổi chủ, dĩ nhiên lời hứa ấy không còn nữa. Bệ hạ, ngươi phụ ta một lần, ta phụ ngươi một lần, cực kỳ công bằng."

Dương Chiêu chợt nỡ nụ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng thêm điên cuồng: "Nhưng mà Trần Yên, ta luôn đối xử chân thành với nàng-" Lời nói khỏi miệng, khí huyết dâng lên, lại tiếp tục thổ huyết, sau đó mới cảm thấy thoải mái hơn.

[EDIT] [ Xuyên Nhanh] - Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế - Giang Sơn Vi VũWhere stories live. Discover now