Chương 11

1.2K 136 6
                                    

Từ khi Lam Khải Nhân buông lời muốn tự mình nhận nuôi Lam Duyệt, Lam Vong Cơ đã không ra khỏi cửa.

Lam Hi Thần xử lý công việc trong tộc, ở những nơi bình thường có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ cũng không thấy người đâu. Hỏi môn sinh, mới biết mấy ngày nay không có ai nhìn thấy Hàm Quang Quân.

Không khỏi bật cười, đệ đệ này của hắn có đôi khi sẽ áp dụng sách lược tự kỷ như đà điểu, lúc này e là dứt khoát đóng cửa lại cất giấu đứa bé, sợ bị Lam Khải Nhân cướp đi.

Lam Hi Thần quyết định đi xem thử con đà điểu bự này.

Vừa mới đi tới bên ngoài viện tử Tĩnh Thất, đã nghe thấy một tiếng đàn phát ra từ bên trong, trong trẻo vui vẻ, vang lên lanh lảnh, hoạt bát có thừa, nhưng thiếu vẻ sâu lắng mạnh mẽ, trong lòng Lam Hi Thần biết rõ, đây là tiếng đàn của Lam Nguyện.

Đẩy cửa đi vào, quả thật ở dưới hàng tre xanh, nhìn thấy thằng bé đang vui vẻ khảy đàn. Lam Nguyện đàn đến nhập thần, liếc mắt một cái nhìn thấy Lam Hi Thần đi vào trong, hoảng sợ, đang định đứng dậy hành lễ, được khoát tay ý bảo không cần.

Lam Hi Thần cho nó một ánh mắt cổ vũ, Lam Nguyện vô cùng sung sướng. Lam Hi Thần vui mừng yên tâm, đứa nhỏ này, học tập có thành tựu ban đầu, không tệ không tệ.

Rẽ qua núi đá và hồ nước, thì thấy một đứa nhỏ khác cầm kiếm gỗ trong tay, xông xáo tới lui, chạy giỡn nhiều hơn là múa kiếm, nhưng cũng chạy giỡn ra hình ra dạng được một bộ kiếm pháp nhập môn của Lam thị.

Lam Hi Thần cũng gật đầu.

Lam Cảnh Nghi dương dương đắc ý, đang muốn chạy vào khoe khoang với Lam Vong Cơ, kết quả chân vấp một cái, Lam Hi Thần vội vàng đỡ lấy nó, "Không vội không vội, đừng để bị thương."

Lam Hi Thần cất bước vào phòng, một đứa bé nhỏ hơn nằm dài trước bàn, đang viết chữ. Lam Hi Thần định đi qua xem xét, chỉ nghe một loạt tiếng động ở phòng bên cạnh, Lam Vong Cơ từ trong phòng đi ra, tay cầm một cái cung gỗ nhỏ.

"Huynh trưởng."

Lam Vong Cơ hành lễ, Lam Duyệt lúc này mới xuất hiện từ trên bàn, theo Lam Vong Cơ, bắt chước hành lễ. Đứa nhỏ không nhớ được "Trạch Vu Quân", lần nào cũng gọi là "Chá Cô Quân" (Chá cô nghĩa là con gà gô), Lam Vong Cơ kiên nhẫn sửa cho nó.

Lam Hi Thần gật đầu, hai người ngồi vào chỗ, Lam Hi Thần nói: "Đây là cây cung nhỏ được trường học trong tộc phân phát đúng không, thế nào, không hợp ý của ngươi à?"

Lam Vong Cơ đang chậm rãi vuốt dây cung, đè xuống chỗ chốt cài, đột nhiên phát lực, tháo dây ra, thủ pháp của y vừa chắc vừa nhanh, động tác làm xong, Lam Hi Thần mới vừa vặn nói xong câu nói kia. Chỉ thấy y lắc đầu, ngắn gọn nhận xét, "Cung này, không được."

Lam Hi Thần nở nụ cười, "Thật không biết bên Cung Khí Phường (Phòng làm binh khí) nghe xong câu này của ngươi sẽ đáp lại như thế nào."

Người Lam thị dùng cung không nhiều, chỉ có một hai người của Cung Khí Phường biết làm cung cho cả tộc dùng, thời gian này đám nhỏ mới nhập học, lại phải làm cung mới cho mấy đứa nhóc lớn, đang bận rộn tối mày tối mặt, chất lượng khó tránh khỏi không đồng đều. Nhưng nói chung vẫn được làm công phu tỉ mỉ, Lam Vong Cơ lục nghệ hoàn hảo, dùng cung là sở trường, mắt nhìn cung rất chuẩn, dùng tiêu chuẩn của y để nhìn, đương nhiên đều có khiếm khuyết cả.

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Where stories live. Discover now