Chương 92a

549 43 0
                                    

Con người nằm mơ, tất cả là vì những gì không có được ngoài đời thực, đạo lý này Ngụy Vô Tiện xem như hiểu rõ.

Ngay từ đầu, hắn còn không hiểu, vì sao một quân tử nhã chính như Lam Trạm, vừa vào trong mộng, cứ luôn thích trói hắn lại, trói tay trói chân, có một lần còn treo hắn lên trên cây, làm như không trói hắn thì không thể hành sự đàng hoàng được vậy, một bên thao hắn, một bên còn thích quất mông hắn, dùng tay chưa đủ, còn phải dùng roi, dùng dây đàn, các loại trò chơi kỳ quái liên tiếp xuất hiện, đều khiến tầm mắt Ngụy Vô Tiện mở rộng.

Mà ở ngoài đời, ngoại trừ lần say rượu, Lam Trạm vẫn luôn dịu dàng với hắn, cho dù ở hang động Di Lăng năm đó, cũng đã như vậy, y vẫn như cũ không ngừng kiềm chế bản thân, đè nén chính mình, quan tâm đến cảm thụ của Ngụy Vô Tiện.

Mấy ngày nay bọn hắn không được gặp nhau, giống như Ngưu Lang Chức Nữ, khao khát gặp nhau mỗi tuần một lần, lúc gặp mặt cũng không nói nhiều hai câu, đã vội vàng đốt lư hương, những lời tâm sự yêu đương cũng không kịp nói ra, đã vội vàng cởi quần áo của đối phương, chôn vùi thân thể vào đối phương. Thay thế cho những lời lẽ yêu đương, là da thịt cọ xát với da thịt, là thân thể va chạm với thân thể, làm như chỉ có như vậy mới có thể thoả mãn được nỗi khổ tương tư.

Mà những ngày không được gặp nhau, nỗi nhớ liền hóa thành những hình ảnh rực rỡ sắc màu, rơi xuống giống như chiếc lá mùa thu ở trong giấc mộng. Thời gian từng tháng từng tháng trôi qua, nhưng một ngày lại càng lúc càng dài, một ngày giống như kéo dài đến vô tận, và những giấc mộng cũng càng lúc càng kịch liệt, kỳ lạ hơn. Các giấc mộng của Lam Vong Cơ là như thế, các giấc mộng của Ngụy Vô Tiện cũng vậy.

Có một hôm, Ngụy Vô Tiện một mình đi trên con đường lát đá trắng, hương ngọc lan ùa vào lòng, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, chính là Tàng Thư Các với màu gỗ cổ xưa, tản ra mùi thơm của giấy mực.

Một khắc đó, Ngụy Vô Tiện chợt nhớ tới giấc mộng Lam Vong Cơ lúc đó vẫn còn là thiếu niên đã đè hắn dưới thân, không nói một lời đã tiến vào trong hắn. Đó là lần Lam Vong Cơ kiên quyết dùng vũ lực nhất đối với hắn, trong số tất cả các giấc mơ. Ngụy Vô Tiện mặc dù không biết giấc mộng này chính xác xảy ra lúc nào, là thời thiếu niên, thanh niên hay sau khi hắn sống lại, hắn cũng không hỏi, chỉ để câu hỏi này tự do chìm nổi trong hồ nước tâm trí, nhưng hắn chợt hiểu rõ hơn một chút, Lam Vong Cơ khao khát hắn từ rất lâu, vì thế trong những năm tháng dài đằng đẵng không thể có được, những khát vọng bị đè nén đó, tình yêu không được đáp lại đó, liền hóa thành những đối đãi có thể nói là thô bạo đối với thân thể hắn ở trong mộng.

Như thể không vượt qua được mỗi một tấc da thịt trên người hắn, nhất là cái cái lỗ nhỏ không đến nửa thốn (một thốn ~ 3cm) kia, bắt nó chịu đựng đến mức không chịu được nữa vẫn muốn tiếp tục nhét vật kia của mình vào trong, luôn ép buộc hắn phải khóc lóc cầu xin tha thứ.

Báo ứng sẽ đến khi đúng thời điểm, giống như là sự bồi thường cho những năm đó Lam Vong Cơ bị hắn trêu chọc rồi bỏ chạy, vì vậy mà sinh ra những ấm ức và buồn bực vô tận, bây giờ hắn phải trả lại trong giấc mộng.

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Where stories live. Discover now