Chương 94

844 64 0
                                    

Mọi việc cứ thế được quyết định.

Ngụy Vô Tiện vừa mới trở lại Tĩnh Thất, liền kéo Lam Vong Cơ qua hôn một trận thật lâu.

Hôn tới hôn lui, lên tới trên giường, đai lưng của Lam Vong Cơ đã bị Ngụy Vô Tiện kéo sang một bên, cổ áo cũng lỏng ra, cả người bị đè lên giường, lộ ra một mảng ngực rắn chắc.

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy mà nóng cả mắt, lập tức ngồi lên người y, Lam Vong Cơ hơi dừng lại: "Ngụy Anh, thân thể của ngươi ......"

Tay giơ ra nửa muốn chạm vào nửa không dám, đầu ngón tay nhẹ nhàng dán vào bụng Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cười kéo tay y một cái, phủ lên bụng mình, nói: "Tiểu gia hoả rất khoẻ mạnh đấy, lúc trước ta và đám Cảnh Nghi Tư Truy chạy tới chạy lui, còn hướng dẫn Duyệt nhi luyện kiếm, không phải cũng không bị gì đó sao, đừng lo lắng, chúng ta nhẹ nhàng một chút là được."

Người nói nhẹ nhàng một chút chính là hắn, nhưng người nhào tới như lang như sói cũng là hắn, Lam Vong Cơ bị hắn hết hôn lại sờ, hô hấp dồn dập một trận, nói: "Ngụy Anh, nếu không chúng ta vẫn nên ......"

Ngụy Vô Tiện vội vàng không nhịn được kéo dây lưng trên quần y ra, nói: "Không quan tâm được nhiều như vậy đâu Lam Trạm, ngươi không thấy ta đã đói khát thành bộ dáng gì hay sao, đứa bé còn chưa sinh ra, nương nó đã chết đói trước, thiên lý gì nữa."

Lời mới nói được một nửa, tay đã thò xuống mò mẫm, nắm Lam Vong Cơ trong tay.

Lam Vong Cơ muốn nói cũng không nói nên lời.

Trong Tĩnh Thất truyền đến tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề, tiếng da thịt va chạm, cùng với tiếng kêu đầy sung sướng của Ngụy Vô Tiện.

Hai người tận hứng đến giờ cơm tối, ngồi bên cạnh bàn, Lam Vong Cơ mới nhớ ra: "Duyệt nhi đâu?"

Ngụy Vô Tiện vừa định kể cho y nghe chuyện trong Hàn Thất không hiểu sao nó lại bỏ chạy, thì đã nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ kéo cửa Tĩnh Thất ra, chậm rãi di chuyển đến bên cạnh bàn.

Một bữa cơm ăn trong không khí có chút phức tạp.

Lam Hi Thần bên kia hành động như sấm rền gió cuốn, trên bàn ăn của Tĩnh Thất vẫn luôn chỉ có rễ cây vỏ cây giờ đã có thịt, tuy rằng chỉ là loại được luộc sơ trong nước trắng, thoạt nhìn hoàn toàn không thấy hấp dẫn, nhưng dù sao cũng là một sự tiến bộ, Ngụy Vô Tiện gắp một miếng vào trong chén Lam Duyệt, nói: "Ăn nhiều một chút, ăn xong, buổi tối có sức suy nghĩ, đặt tên gì cho đệ đệ hoặc muội muội của ngươi."

Ai ngờ, nghe xong câu này, Lam Duyệt liền buông chén cơm xuống.

"Ta không cần đệ đệ muội muội gì hết!"

Bỏ lại câu này, rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện đuổi theo vài bước, cánh cửa gỗ đóng sầm lại ở trước mặt hắn.

"Đừng đuổi theo nữa. Để nó đi đi." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện nói: "Đứa nhỏ này, ta tưởng rằng lần trước ở Vân Bình thành nói chuyện với nó, đã không sao nữa, ai ngờ vẫn canh cánh trong lòng như vậy."

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Where stories live. Discover now