Chương 30

1.2K 113 24
                                    

Lam Duyệt gãi đầu đến sắp rách rồi.

Cậu ở trong Suối nước lạnh ngây người cả buổi chiều, dòng khí đan nguyên tụ tới tụ lui trên ngực, hết lần này tới lần khác không ra được hình dạng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng như vậy, khiến cậu cực kỳ bực bội.

Ngày mai Lam Vong Cơ sẽ xuống núi, tu không ra kim đan, chuyến đi xuống núi săn đêm lần này với Lam Vong Cơ, thấy rằng lại sắp bỏ lỡ rồi. Lam Duyệt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, kết quả càng sốt ruột, thì linh lực lại càng tản ra bốn phía.

Sau khi trời tối, cậu buồn bực trở về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ không có ở đây, chắc là đang dặn dò công việc với các đệ tử ngày mai xuống núi.

Lúc không có ai, cậu càng hiếm khi đàng hoàng, dạng tay dạng chân nằm trên sàn nhà, buồn bực nhìn trần nhà.

Nghĩ nếu mình có kim đan, sẽ có thể ôm lấy tiên kiếm yêu quý của cậu, đi trảm ma trừ yêu, nhắm mắt lại, đều là hình ảnh uy phong lẫm liệt của mình.

Khuôn mặt thằng nhóc đều là vẻ hạnh phúc, luyến tiếc mở mắt ra, lăn qua lăn lại trên mặt đất, lăn đến một chỗ, đột nhiên cảm giác dưới thân có vẻ khác lạ.

Bật nhảy thẳng người lên, gõ vào tấm ván gỗ kỳ lạ dưới thân. Nơi này vốn là để mấy cái rương, mấy ngày nay lúc dọn dẹp dời đi, bình thường không chú ý đến góc này, Lam Duyệt gõ lộc cộc một lát, thế mà cậu nhấc lên được một tấm ván gỗ lỏng lẻo.

"...... Thiên Tử Tiếu!"

Bảy tám cái bình nhỏ đen thui tròn vo chen chúc cùng một chỗ, nhưng không hề có một chút mùi rượu nào, rõ ràng chưa từng bị mở niêm phong.

Lam Vong Cơ không uống một giọt rượu, điều này Lam Duyệt biết rõ hơn ai khác, nhiều năm như vậy đừng nói ở Tĩnh Thất, cho dù ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, ăn cơm ở quán ăn dưới chân núi, Lam Vong Cơ cũng chưa từng gọi rượu.

Bí mật đào một hầm rượu nhỏ để chứa rượu! Đây không phải là chuyện Lam Duyệt cậu mới có thể làm hay sao?!

Trong lúc ngẩn người, cậu nhớ tới một chuyện đã xảy ra hai tháng trước.

Hôm đó là sinh nhật mười ba tuổi của cậu, Lam Vong Cơ dẫn cậu, Tư Truy và Cảnh Nghi xuống núi ăn mừng, ở Thải Y trấn chơi một ngày, trước khi sắp trở về, Lam Vong Cơ bảo bọn chúng chờ ở quán trà ven đường, một mình đi làm chút chuyện một lát.

Lam Duyệt tới Thải Y Trấn rất nhiều lần, ở đây có rất nhiều chỗ bán rượu, quán nào cũng có cờ phướn quảng cáo màu đỏ bay phấp phới, mùi rượu thơm lừng bốn phía, lứa tuổi này của cậu, vẫn luôn rất muốn nếm thử một chút hương vị rượu.

Đánh tiếng với Tư Truy và Cảnh Nghi, một mình lẻn đến quán rượu bán Thiên Tử Tiếu.

Cậu sợ đụng phải Lam Vong Cơ, đường lớn cũng không dám đi, chỉ lòng vòng trong mấy con hẻm nhỏ, cuối cùng đi vào từ cửa sau của quán rượu. Chỗ này cậu đã đi ngang qua vô số lần, địa hình chung quanh sớm đã rành rẽ, có thể nói là quen đường.

Lam Duyệt chạy đến chỗ chưởng quầy, sảng khoái đập xuống một đồng bạc: "Cho ta một vò Thiên Tử Tiếu!"

Chưởng quầy nhìn đứa nhỏ là cậu, lại còn trong bộ trang phục này, ngẩn người ra: "Tiểu công tử, nhà các ngươi ... không thể uống rượu đúng không?"

CHA ĐÂU RỒI [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]Where stories live. Discover now