Chương 572: Nước lũ (Thượng)

320 7 1
                                    

Gió thổi cỏ bay.

Tuy đã tiến vào mùa thu, nhưng nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống. Qua thành Hân Châu, đi trên đường, tới vùng núi hoang dã, có thể nhìn thấy người đi đường ít dần. Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi khét lẹt theo gió lan tới. Sử Tiến biết rằng, đó là mùi của thi thể bị đốt cháy.

Người Kim chưa tới, nhưng Nhạn Môn Quan đã quy thuận người Nữ Chân rồi. Nghĩa Thắng quân đã đưa đội tiên phong bắt đầu tàn sát bừa bãi khu vực xung quanh. Lúc Sử Tiến và sáu người đi qua thành Hân Châu, cả tòa thành đã rơi vào giới nghiêm. Đám Võ Thắng quân tán loạn và một nửa Võ Uy Quân cũng đã tiến vào Hân Châu. Quân phòng thủ thủ vững thành trì, tùy lúc xuất kích. Chỉ có điều ở bên kia đường, liên tục có người tiếp tục đi về phía nam, hy vọng có thể tiến vào thành lớn như thành Thái Nguyên.

Là người của lục lâm, tốc độ của đám người Sử Tiến không hề chậm. Tối hôm đó khởi hành, theo quan đạo đi về phía bắc. Tới đêm khuya, trên đường đã bắt đầu hỗn loạn. Bọn họ đi lách khỏi đường chính. Nửa đêm đi qua thành Hân Châu. Rất nhiều quan binh đang từ cửa thành đi vào. Cây đuốc nối dài, chiếu sáng cả tòa thành, cũng chiếu lên tường thành cổ xưa. Tiếng kêu, tiếng khóc, hỗn loạn khiến cho ban đêm mà náo động như ban ngày. Nhưng mà qua Hãn Châu, đèn dần ít. Bảy người như tiến vào khu vực hoang vắng, cẩn thận lựa chọn đường đi, tốc độ thong thả.

 Đi từ rạng sáng tới hửng động, chân núi khá là yên tĩnh. Thỉnh thoảng mới nhìn thấy ánh sáng từ cây đuốc. Đại khái là hương dân ở mấy ngọn núi gần đấy. Phần lớn đã bị quân đội tàn sát, còn lại thì chạy trối chết về hướng nam. Có lẽ bọn họ không chạy trốn được. Nhưng ít ra, vào đêm khuya như vậy, quân đội sẽ không hành động.

Đi xa hơn phía trước, thỉnh thoảng có thể ngửi thấy mùi thi thể bị đốt. Là dấu vết lưu lại từ chạng vạng hôm qua. Rạng sáng, sương mù đã phủ kín khu rừng. Đoàn người lặng lẽ dắt ngựa đi theo đường núi. Trong sương mù mờ mịt, ánh lên những ánh đỏ.

Đó là dấu hiệu lửa đang cháy, im lặng không một tiếng người. Bọn họ giống như con thuyền đi trong sương mù. Mùi khét lẹt càng thêm nồng nặc. Người đi đầu phát hiện ra một thi thể nằm trong khe nước bao quanh thôn trang. Phía trước có một cây cầu nhỏ. Trên cầu đá có người bị treo cổ trên đấy. Cảnh vật phía trước dần hiện ra rõ ràng. Hơn nửa thôn trang đang cháy hừng hực. Còn lại thì đã bị đốt thành tro tàn rồi.

Những thi thể nhìn mà ghê sợ xuất hiện ở trước mắt. Thôn trang này bị giết chóc xong mới bị thiêu rụi.

Không có người sống.

Phòng ốc phía trước bị sụp xuống. Con đường đi qua thôn trang cũng bị phá hỏng. Bọn họ yên lặng đi vòng qua thôn trang, di động trong sương mù. Những căn nhà bị thiêu đốt hầu như không còn, sụp xuống dưới chân bọn họ. Khói trắng bốc nghi ngút, giống như là con thuyền bị thiêu đốt trên biển rồi sau đó chìm nghỉm.

Trong sương mù, bảy người dắt ngựa, một mực im lặng đi về phía trước. Người lục lâm, ít nhiều trên tay đều dính máu. Như Sử Tiến, lúc ở Lương Sơn, thấy qua cảnh đồ sát. Sáu người còn lại, có lẽ cũng có người từng thấy, nhưng có lẽ không có bấy kỳ cảnh tượng nào tạo cảm giác mãnh liệt "chìm nghỉm" cho bọn họ như hiện tại. Đối với lực lượng đến hủy diệt cả nước, không một quân đội hay đám thổ phỉ nào có thể gây ra cảm giác hủy diệt như vậy, bởi vì mọi người đều hiểu, cảnh tượng như vậy, có lẽ còn xảy ra ở rất nhiều nơi xung quanh.

Chuế TếWhere stories live. Discover now