Vì vai ác chết lần thứ hai ( 06 )

1.2K 170 4
                                    


Lúc đẩy cửa bước vào phòng, Du Đường lại càng kinh ngạc hơn.

Bởi vì bày trí bên trong căn phòng không phải là một căn phòng ngủ bình thường.

Rèm cửa nặng nề đóng chặt, xung quanh tối tăm, giống phòng giam hơn là phòng ngủ.

Trên vách tường còn treo roi, móc, ván kẹp, gậy sắt, ở giữa phòng là một chiếc giường đơn, bên cạnh là một cái lồng sắt có thể nhét vừa một người lớn, phía dưới chiếc lồng có trải một tấm chăn mỏng, bên cạnh còn đặt một cái bồn cầu.

Thẩm Dục đến trước mặt Du Đường mở cửa lồng sắt, sau đó quỳ xuống bò từ từ vào lồng, khóa lại từ bên trong, sau đó lén lút lấy ra dưới chăn một dây thép mỏng, thọc vào lỗ khóa, mân mê vài lần thì khóa bị bật ra.

Hắn dùng đôi mắt lấy lòng hỏi Du Đường:" Anh thấy em có giỏi không!"

Mà khi hắn nhìn thấy mặt Du Đường thì lại hoảng hốt.

" Anh ơi, sao anh lại khóc vậy ạ?"

Du Đường vội lấy tay sờ mặt mới phát hiện mình đã rơi nước mắt. Dằn xuống cảm xúc hỗn loạn trong lòng, y lau mặt , ngồi xổm xuống trước lồng sắt:" Anh không có khóc, em nhìn nhầm rồi."

" Anh chỉ là ngạc nhiên quá thôi, em còn nhỏ mà, mà đã như vậy. Mai mốt lớn chắc chắn sẽ càng lợi hại hơn!"

" Nhưng mà, người lợi hại sẽ không quỳ xuống bò vào lồng sắt."

Y nói : " Người lợi hại sẽ đứng lên, đường đường chính chính đứng lên."

Nói xong , y mở cửa lồng sắt, đem tay với vào trong lồng, nghiêm túc cổ vũ Thẩm Dục:" Cho nên, ra đây với anh được không? Không ở đây nữa, ra bên ngoài sống với anh được không em?"

Y nhìn thấy chiếc giường nhỏ là biết Thẩm Dục lúc chưa biến thành đứa bé sẽ ngủ trên đây.

Nhưng có lẽ Thẩm Dục biết bản thân mình mắc bệnh, bởi bóng ma tâm lý thời ấu thơ, khiến nhân cách đứa trẻ vĩnh viễn ngừng lại ở thời điểm còn bị nhốt trong lồng sắt, chỉ có bày trí căn phòng thế này mới có thể làm đứa trẻ đó an tâm.

Du Đường cũng không phải là thánh mẫu, nhưng giờ phút này, y cũng không thể không thương cho Thẩm Dục. Y muốn dạy cho nhân cách đứa trẻ này biết yêu quý bản thân, không cần tiếp tục sống như vậy.

" Nhưng mà, nhưng mà em sợ......." Thẩm Dục rụt cổ:" Mama về nhà biết em trốn ra thì sẽ trừng phạt em..... em sợ đau lắm, còn anh hai nữa, nếu thấy em đứng bằng chân, anh ấy sẽ đánh cho em nằm bò ra đất...."

Mỗi một câu hắn nói đều hóa thành dao đâm cứa vào người Du Đường, một người hiện đại sống ở nơi pháp trị như Du Đường vừa cảm thấy khiếp sợ vừa thấy đau lòng.

Y cắn môi, trả lời Thẩm Dục:" Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em."

"Anh mạnh mẽ hơn cả mama papa và anh hai em, nếu bọn họ còn dám đánh em, anh sẽ nhảy vào ngăn bọn họ lại, đánh cho một trận nhừ tử!"

Y dùng giọng dịu dàng dỗ dành trẻ con, ôn nhu kiên định, hai tay duỗi vào lồng sắt:" Cho nên là, em ra đây được không? Anh sẽ ở bên cạnh em, không để em sợ hãi nữa, được không em?

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒIWhere stories live. Discover now