Chương 12 vì vai ác chết lần thứ năm ( 12 )

459 75 1
                                    


【Sặc! Đ.m! ha ha ha ha ha!! Em tí thì phun hết đồ ăn trong bụng ra!!! Mẹ ơi! Chủ Thần đại nhân đỉnh quá đi!!】

Du Đường cũng bị nghẹn họng. Nhưng y còn chưa kịp nói gì thì Lục Thanh Uyên đã tiếp lời: "Được rồi, kể ra thì ngươi cũng biết điều đấy, ta đây có thể hạ mình giúp ngươi lần này."

"Đi tìm Trần Lộ đi, ta đi chọc tức cái tên Trương Bình kia."

Nhìn thấy Lục Thanh Uyên thật sự đi tìm Trương Bình, Du Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi, trực tiếp đi thẳng vào thang máy, nhấn lên tầng 16.

Khi thang máy mở cửa, y liếc nhìn cách đó không xa có một ngọn lửa màu đen lớn bằng móng tay cái đang lặng lẽ bay theo y.

Chắc đây là Ám Chi Mắt trong lời của Lục Thanh Uyên, vậy thì nhất cử nhất động của bản thân đều lọt vào mắt của tiểu ác ma này rồi. Du Đường cũng không thèm để ý, làm bộ như không nhìn thấy nó, mà cất bước đi vào phòng mỹ thuật ở tầng 16.

Cơ hồ ở một giây khi y bước chân vào phòng, Triệu Đình Đình đã nhanh chóng lướt lại sát y, giương năm móng vuốt sắc nhọn định tóm lấy cổ Du Đường.

Rồi lại khó khăn dừng lại trước khi chạm được vào cổ y tầm nửa đốt ngón tay.

Du Đường giơ tay định đỡ, nhưng lại thấy Triệu Đình Đình trườn sát lại, ngửi ngửi xung quanh người y mấy lần, sau đó nhẹ giọng nói: "Trên người của anh có mùi của ân nhân tôi, tôi không thể động đến anh."

Ân nhân?

Du Đường sửng sốt một chút, rồi mới hiểu ra gì đó, y hỏi hệ thống: Thống Thống, ân nhân trong miệng cô ấy là Lục Thanh Uyên à?

【 Chắc vậy á? 】 hệ thống nói: 【 chẳng lẽ lúc nãy Lục Thanh Uyên hôn ngài không phải là để dùng chung thị giác với hắn? Mà là để đánh dấu chủ quyền trên người ngài, khiến cho lệ quỷ không thể đụng vào người ngài sao? 】

Đánh dấu chủ quyền.......

Tuy rằng cảm thấy từ này có chỗ nào quái quái, nhưng Du Đường cũng không để ở trong lòng, y hỏi Triệu Đình Đình: "Là cô cứu Trần Lộ à?"

Cô gái bị mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen đặc không có tròng mắt cũng cực kỳ âm trầm, nhưng vẫn có thể nhìn ra được ngũ quan tú mỹ, lúc còn sống nhất định là một nữ sinh xinh đẹp động lòng người.

Triệu Đình Đình gật đầu rồi lại lắc đầu, biểu tình có hơi mờ mịt: "Tôi cũng không biết tại sao tôi lại làm thế."

"Sau khi chết ký ức của tôi rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn cảm thấy rằng tôi rất hận những kẻ đang ở đây, lúc nhìn thấy bọn họ, tôi cũng chỉ muốn giết quách hết bọn họ đi."

"Nhưng mà........." Cô nhìn về Trần Lộ đang ngồi đờ đẫn phía sau, rồi nói: "Nghe được những lời nói của cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy nhảy từ trên lầu xuống, tôi liền đỡ cậu ấy theo bản năng. Mà hiện giờ, hình như cậu ấy không hề nghe thấy tôi nói gì, chỉ luôn mồm nói xin lỗi.......Cậu ấy, hình như không giống như trước nữa, làm tôi nhìn cậu ấy như thế thì, thì cũng có chút khổ sở."

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒIOpowieści tętniące życiem. Odkryj je teraz