Chương 20 vì vai ác chết lần thứ tư ( 20 )

727 88 0
                                    

Hai nhân cách đều có chung ký ức. Đêm qua sốt cao, Tiêu Lẫm cũng mê man mà nhớ lại một số chuyện.

Trong sơn động, bên cạnh đống lửa, hắn đã từng ôm lấy cổ Du Đường, cùng trao nhau những nụ hôn, cũng từng quấn quýt với nam nhân.

Tiêu Lẫm như suy tư gì đó, đặt ngón tay lên xoa nhẹ cánh môi.

Hắn đột nhiên có chút chờ mong rằng, nếu hắn dùng thân phận của phế vật này, nhắc tới chuyện đêm hôm đó, nam nhân sẽ lộ ra biểu tình như thế nào.

Nghĩ đến đây, hắn nằm ngã ra giường, cuộn chăn lại, khóe môi cong cong nhuộm ý cười.

Đồ tướng quân ngốc nghếch suốt ngày bị lừa. Thế mà tin vào chiêu lấy lùi làm tiến này của hắn.

Nhưng mà nhớ lại câu Du Đường thốt lên rằng vui vẻ vì tên phế vật kia, trong lòng Tiêu Lẫm lại có chút hụt hẫng. Chẳng lẽ tên ngốc đấy chẳng thích mình chút nào sao?

Nghe được tin mình sắp biến mất, thế mà chẳng lộ ra chút lo lắng sợ hãi nào.

Tiêu Lẫm cảm thấy tủi thân lắm.

Liền rút ra chiếc mộc trâm bên dưới gối đầu, miết ở trong tay, ngón tay sờ lên chữ lẫm được khắc ở mặt trên, mân mê mấy lần mới làm cho tâm trạng thoáng đãng ra một chút.

Dù sao người thắng cuối cùng cũng là hắn, kể cả có phải sắm vai của tên phế vật kia, chỉ cần Du Đường đừng đối xử hung dữ với hắn như mấy hôm trước, như vậy cũng đủ rồi.

*

Tuổi trẻ khí thịnh, bệnh của Tiêu Lẫm rất mau khỏe. Ba ngày sau là đã có thể bay nhảy đến sân viện để luyện kiếm.

Võ công và kiếm pháp của hắn đều là học trộm lúc còn ở trong cung. Khi rời khỏi hoàng cũng cũng không dám biểu hiện ra, chỉ khi bước chân đến bắc cảnh mới dám bại lộ thân thủ.

Hơn nữa trong khoảng thời gian ở đây, Du Đường cũng chỉ điểm cho hắn rất nhiều, khiến hắn tiến bộ thần tốc. Bây giờ, hai người mà lao vào so chiêu, sợ rằng ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Du Đường vừa mới bước vào mái vòm ở cổng thiên viện, đã thấy thân ảnh thiếu niên mặc quần áo ngắn mộc mạc, tay cầm trường kiếm, vũ xuất kiếm hoa, tóc dài uốn lượn theo từng động tác uyển chuyển của cơ thể. Y đợi đến khi Tiêu Lẫm luyện xong chiêu thức cuối cùng, xoay tròn một vòng trên không, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống, điểm nhẹ ngón chân, cuối cùng thiếu niên eo lưng đĩnh bạt, quy về dáng đứng thẳng như cành trúc.

"Tướng quân!" Tiêu Lẫm nhìn thấy Du Đường đến , bèn thu kiếm vào vỏ, đi đến bên cạnh y :" Tới lúc nào sao không lên tiếng gọi ta?"

"Kiếm pháp của điện hạ càng ngày càng sắc bén." Du Đường lúc này mới hoàn hồn, khen ngợi hắn một câu, mới tiếp tục nói :" Có người từ kinh thành đến, là người của Hộ Bộ thượng thư Lưu An, muốn cầu kiến điện hạ, ta đã bảo hắn chờ ở sảnh ngoài."

"Lưu An?" Tiêu Lẫm nhíu mày, rồi gật đầu: " Được rồi, đã biết, bây giờ ta sẽ qua đó."

Nghĩ đến chuyện gì đó, hắn bèn quay đầu lại, nói với Du Đường :" Tướng quân cũng đi chung với ta đi, chúng ta đều đã đứng chung trên một chiếc thuyền, nếu có vấn đề gì ta không giải quyết được, còn phải phiền tướng quân giúp ta đưa ra chủ ý."

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA VAI ÁC LẠI CHẾT RỒIWhere stories live. Discover now