Chương 89

4.1K 260 28
                                    


Đêm đã khuya.

Gió đêm trên đỉnh núi đập vào doanh trướng, vù vù vang dội, vết thương giữa khuỷu tay của Khương Ngưng Túy một trận đốt đau, nàng tựa vào ỷ tháp, gương mặt vì đau mà tái nhợt như giấy.

Nghe được tiếng vang Khương Ngưng Túy nghiêng đầu nhìn lại, thấy Lục Hà vén liêm trướng đi đến, hai tay cầm một chậu nước, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, mặt đầy không vui.

Thanh Phù đưa tay nhận lấy chậu nước của Lục Hà, cau mày nhìn nàng.

"Ngươi đây là thế nào?"

"Không có gì." Lục Hà thần sắc cổ quái nhìn Khương Ngưng Túy một cái, cắn môi muốn nói lại thôi, cuối cùng không thể nhịn được, oán trách nói tất cả:

"Nô tỳ là cảm thấy không đáng giá thay Thái tử phi. Buổi sáng nương nương vừa bị thương nặng, Trưởng công chúa không chỉ không lấy lại công đạo cho nương nương, lại còn nhận Kỳ Nguyệt công chúa kia ở lại bên cạnh, bây giờ còn ở trong chủ trướng bồi Bắc Ương Vương cùng Tịnh vương phi dùng bữa. Nô tỳ thấy, vết thương này nương nương đã nhận không."

Khương Ngưng Túy cũng không có phản ứng gì, trái lại Thanh Phù bên cạnh lại có động tĩnh trước. Nàng vội vàng đẩy Lục Hà một cái, nhíu mày khẽ trách mắng.

"Càn rỡ, làm sao có thể loạn khua môi múa mép trước mặt nương nương?"

Lời mắng này của Thanh Phù mới khiến Lục Hà tự biết bản thân đã nhiều lời, nàng nhanh chóng ngậm miệng, lẳng lặng quan sát vẻ mặt của Khương Ngưng Túy, lại thấy thần sắc của nàng vẫn bình thường, lãnh đạm không nói. Nhưng thái độ mặc dù lãnh đạm, dáng vẻ kia cũng không giống đang tức giận. Lúc này Lục Hà mới có chút an tâm, lui sang đứng một bên.

Sau khi đã sơ tẩy qua, Thanh Phù đổ nước xong liền vội vã trở về, cúi người đến bên tai Khương Ngưng Túy nói:

"Nương nương, Trắc phi nương nương đến."

Trắc phi?

Khương Ngưng Túy có chút nghi hoặc, nàng suy nghĩ chốc lát, cuối cùng nói:

"Mời nàng vào đi."

Đổi đi cung trang hoa lệ ban ngày, lúc này Liễu Hoán Tuyết một thân phấn y từ bên ngoài doanh trướng nhẹ nhàng đi đến, nàng đầu tiên thấp người hành lễ, sau đó cúi đầu dò xét vết thương của Khương Ngưng Túy, sau cùng mới cười nói:

"Tỷ tỷ."

"Không cần đa lễ." Thanh âm của Khương Ngưng Túy vẫn thanh lãnh hư nhược, nàng thấp giọng nói:

"Ngồi đi."

Dứt lời, Khương Ngưng Túy ngưng thần trầm tư chốc lát, lại nghiêng đầu nói với Thanh Phù cùng Lục Hà bên cạnh.

"Các ngươi đều lui ra đi."

Thấy Khương Ngưng Túy bảo các nàng rời đi, Lục Hà vốn còn có lời muốn nói, đáng tiếc Thanh Phù đã trước một bước cản nàng lại, hướng nàng lắc đầu sau đó xoay người kéo nàng rời khỏi.

Cho đến khi tất cả đã đi hết, Liễu Hoán Tuyết mới nhàn nhạt cười, ngồi xuống, trong mắt nàng mang theo lo âu, nhìn chăm chú cánh tay bị băng bó của Khương Ngưng Túy.

[BHTT] XUYÊN QUA CHI CHỈ NHIỄM - Ti MộWhere stories live. Discover now