07

3.2K 334 13
                                    

Tiền viện, Tiêu lão Hầu gia và phu nhân vừa mới tiễn đoàn người nhà Tả tướng ra khỏi phủ, nụ cười trên mặt còn chưa kịp tan hết, đã trông thấy lão quản gia vội vội vàng vàng chạy bước nhỏ sang, mặt mày sốt sắng thở hổn hển nói: "Lão gia, vừa nãy nha hoàn bên phía Tử Mặc thiếu gia tới báo, nói là người trong cả viện đều nghe thấy Tử Mặc thiếu gia ở trong phòng khóc rất thương tâm, e là đã quậy một trận với Cảnh Vương gia. Trưa nay dùng thiện Cảnh Vương gia đã uống không ít rượu, ngài mau đi xem đi ạ, lúc Tử Mặc thiếu gia mà quậy lên thì tính tình nóng nảy lắm, lỡ khiến Vương gia khó chịu thì làm sao mới được."

Phu phụ Hầu gia đương nhiên đã từng chứng kiến lúc cậu con trai yêu kiều của mình quậy lên thì khiến người ta đau đầu biết mấy, bình thường ở trong phủ được bọn họ nuông chiều hư thân, lúc không hài lòng thì cốc chén trà cụ một mực ném cho hả giận hết, không được nữa còn quay ra khóc lóc quấy phá một trận với mấy ca ca đến thăm y, khiến mấy tên nam nhi cường ngạnh đầu đội trời chân đạp đất phải mềm giọng ra gọi bảo bối tâm can, dỗ nửa ngày mới coi như xong chuyện.

Tiêu lão phu nhân ngay lập tức không còn khuôn mặt vui vẻ, vỗ vỗ tay Tiêu Hầu liền muốn đi về Mặc Tây Uyển ở hậu viện, đụng phải con rể đã là sai lầm lớn, càng huống hồ là dòng dõi hoàng thân quý tộc như Cảnh Vương gia.

Bên kia, Tiêu Chiến vẫn đang ngồi trong lòng Vương Nhất Bác nấc nhẹ, vừa nãy y khóc ghê quá, chảy không ít nước mắt nên hình như cũng dội trôi hết toàn bộ hơi rượu đi rồi, bây giờ hết ngây ngốc mới cảm thấy quả thực mất mặt, thế nên chỉ đỏ mặt và hai vành mắt vùi mình trong lòng Vương Nhất Bác không chịu ngẩng đầu, chốc chốc lại thút thít rên rỉ một chút, từ từ để cảm xúc ổn định lại.

Vương Nhất Bác dùng tư thế như ôm trẻ con để ôm y, một tay ôm vòng quanh chiếc eo nhỏ nhắn yếu ớt kia, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn lên lòng bàn tay và cổ tay Tiêu Chiến thử vỗ về y: "Ổn hơn chưa? Còn say không? Có muốn ngủ một lát không?"

Bàn tay đang đặt trên eo Tiêu Chiến khẽ dùng sức một chút, muốn đặt người lên giường để y ngủ một lát, đi ngủ là cảm xúc sẽ dần dần ổn định lại, trước lúc sẩm tối còn phải thức dậy chuẩn bị về Vương phủ.

Tiêu Chiến bấy giờ vừa xấu hổ vừa cảm thấy mất mặt, y vậy mà lại có thể nói ra câu muốn sinh con nối dõi cho Vương Nhất Bác, còn hỏi hắn có phải thích mình nhất không có phải chỉ thích mỗi mình hay không, da mặt vốn đã mỏng bây giờ có khi chỉ cần chọc một cái là rách.

Mặt y đỏ như rướm máu, tất nhiên không muốn để Vương Nhất Bác trông thấy, thế là rúc vào lòng Vương Nhất Bác không chịu đứng dậy, lẩm bà lẩm bẩm nửa ngày mới nặn ra được một lý do: "Em chóng mặt, không muốn động đậy." 

Uống một chút rượu mạnh lâu năm, lại vừa khóc một trận lớn như thế, sẽ choáng đầu đương nhiên là chuyện hợp tình hợp lý, nếu như cơ thể không khỏe, ngất xỉu ra đấy cũng chẳng có gì lạ. Vương Nhất Bác không nghi ngờ y, thả lỏng cánh tay để Tiêu Chiến có thể thoải mái tựa lên người hắn hơn: "Vậy cứ ngồi thế này nghỉ ngơi một lát, nhắm mắt lại, không được khóc nữa đâu đấy, còn khóc nữa là đau đầu đó, bổn vương lại phải cho em uống cái thuốc vừa đắng vừa chát kia, không uống cũng không được."

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng TaWhere stories live. Discover now