20

2.7K 262 10
                                    

Một đêm gió bắc thổi, mở cửa tuyết vẫn bay.

Bên ngoài liên miên không dứt, lại đổ tuyết nữa rồi.

"Năm nay tuyết nhiều thật đấy, sắp đếm không hết là trận tuyết thứ mấy rồi."

Tiêu Chiến tựa lên khung cửa sổ đẩy một khe nhỏ xíu ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, cơ thể y vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thời tiết lạnh giá như thế này, Vương Nhất Bác không cho y ra ngoài, mở cửa sổ cũng không cho.

Cảnh tuyết vốn dĩ cũng chẳng có gì đẹp, chạm đất thì mất đi màu trắng tinh khiết, đường cũng khó đi, trước đây ngày nào cũng thấy chỉ toàn thấy chán ghét, lần này chỉ có thể ngắm từ xa, y ngược lại cảm thấy tươi đẹp một cách hiếm có.

Vương Nhất Bác mặc một thân áo xanh ngồi đầu giường đọc sách, hôm nay sáng sớm tỉnh dậy tuyết rơi dày, gió cũng rít gào dữ dội, dường như có thể thổi gãy cành hoa lê dưới mái hiên nhà, hắn lười nhác trốn việc, liền cùng với Tiêu Chiến giết thời gian trong Đông Uyển: "Năm nay? Đây mới là trận tuyết đầu tiên trong năm nay đó, Vương phi sống hồ đồ rồi hả?"

Tiêu Chiến vỗ tay một cái: "Đúng vậy nhỉ, năm cũ đã qua rồi."

Y bệnh hơn mười ngày, từ mùng một tết tới nay đã ngày mười lăm mới nhanh nhẹn hoạt bát được, mỗi ngày trong thuốc mà y uống Tiêu Thiệp đều thêm linh chi thảo mộc có tác dụng tu dưỡng cơ thể, y uống thuốc xong lại buồn ngủ, ngày nào cũng mơ mơ màng màng.

Vương Nhất Bác đặt sách xuống, đóng chặt khe hở mà y vừa mở ra kia vào: "Còn hong gió nữa là bị ăn đánh đó."

"Chàng nỡ đánh vào đâu?" Tiêu Chiến nhếch mày khiêu khích, ngón tay móc lấy đai lưng trên eo Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cong khóe môi cười, ngay lúc đó hai tay đã nắm chặt song cửa sổ hai bên người Tiêu Chiến, nhốt y ở trong không chạy thoát được: "Qua mấy hôm nữa, lên giường là em sẽ biết thôi."

Cảnh Vương gia là long phượng trong biển người, nửa chút thiệt thòi cũng không chịu được, mấy chiêu trò quậy phá nhỏ nhặt này của Tiêu Chiến xem như múa rìu qua mắt thợ.

Y tự biết không địch lại, liền buông ngón tay đang trêu ghẹo người ta ra, Vương Nhất Bác nào có để y được như ý dễ dàng vậy, "Yo, Cảnh Vương phi dám làm dám chịu, vừa nãy ai là người nhếch lông mày với bổn vương? Người đi đâu rồi?"

Tiêu Chiến rơi vào tình cảnh khó khăn: "Thả em ra ngoài."

"Không thả."

Y cúi thấp người xuống muốn chui ra, bị Vương Nhất Bác giơ chân ra chắn một cái giữ càng chặt hơn, đôi con ngươi linh động đảo trái đảo phải hai cái, thỏ con nghĩ ra một cách: "Vương gia ngài đại nhân đại lượng, thương lượng một xíu đi, em hôn chàng một cái, chàng thả em ra ngoài."

"Được." Tiêu Chiến ngày thường hay xấu hổ nhất, lại hơi có chút sợ hắn, hôm nay có thể được một lần như thế này quả thực không dễ dàng, Vương Nhất Bác thấy được liền thôi, nhưng lại muốn moi thêm nhiều một chút, thế nên đáp lời: "Hai cái."

Tiêu Chiến sáp tới trước, hôn lên hai má Vương Nhất Bác mỗi bên một cái, sau đó bắt đầu ngại ngùng xấu hổ: "Được...được rồi."

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng TaOù les histoires vivent. Découvrez maintenant