43

1.8K 228 7
                                    

Cảnh Vương gia giỏi giang, không dám để Tiêu Chiến đợi lâu lại lo lắng hoảng sợ, chưa đến nửa đêm đã tỉnh lại một lần. Vết thương trên người hắn trông thì đáng sợ, nhưng không tổn thương đến căn bản, chỉ mất máu nhiều quá, lại sốt cao, chóp mũi và hai má đỏ ửng, những chỗ khác trắng bệch, mới khiến người ta nhìn mà thấy yếu ớt không chịu nổi.

Lúc hắn lơ mơ tỉnh dậy, Tiêu Chiến đang nằm bò bên giường cắn ngón tay, bé đáng thương nghiêng đầu, vừa rơi nước mắt vừa cắn móng tay một cách hết sức chuyên chú tập trung, thế nên đến việc hắn đã tỉnh lại cũng không kịp thời phát hiện.

Trên người hắn rét run, không biết cánh tay và khuỷu tay bị lạnh nên cứng lại hay vốn dĩ đã không có sức, tốn rất nhiều sức lực mới có thể nhấc tay lên, tiến tới sờ sờ lên mái tóc rủ bên giường của Tiêu Chiến.

"Em có lạnh không?" Hắn vừa lên tiếng, cả khuôn ngực đều đau theo, vì vậy không phát ra được âm thanh lớn lắm, chẳng qua chỉ như tiếng muỗi kêu.

Dù cho chỉ có như vậy, cuối cùng cũng khiến Tiêu Chiến phát hiện ra động tĩnh.

Tiêu Chiến ngồi bật dậy, đôi mắt đã khóc sưng húp lên ngay tức thì đối diện với đôi mắt chứa đầy tình cảm đang nhìn về phía mình của Vương Nhất Bác: "Tô Tá! Tô Tá! Vương gia tỉnh rồi, mau đi gọi lang trung!"

Bàn tay lạnh ngắt của Vương Nhất Bác được Tiêu Chiến ôm trong lòng bàn tay: "Em không lạnh em không lạnh, chàng lạnh đúng không?"

Tiêu Chiến mở mắt nói lời hàm hồ, tay y rõ ràng cũng lạnh như cái hầm chứa đá, nắm tay Vương Nhất Bác ủ ấm cũng không ấm được. Thế là y nhét tay Vương Nhất Bác vào trong chăn, lại chạy đến chiếc tủ đầu giường tìm thêm chăn mang tới.

Tô Tá nhanh nhẹn, Tiêu Chiến vừa đắp chiếc chăn thứ hai lên người Vương Nhất Bác, lang trung đã đi vào rồi.

Vương Nhất Bác lại lần nữa khép hờ mắt mơ màng muốn ngủ, trong phòng bóng người chồng chất, hắn không nhìn rõ ai cả, nhưng người vẫn luôn bò nhoài bên giường này, trên người có một mùi mật đào ngọt ngào, hắn nhận ra người này, là tiểu mật đào của hắn.

Tiểu mật đào đáng thương chết mất, chắc đã bị dọa cho mất hồn rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác vậy mà lại đấu tranh mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn sang Tiêu Chiến.

"Tỉnh lại là tốt rồi, đừng để ngài ấy ngủ nữa, ta đi bưng thuốc, uống xong dễ hạ sốt." Lang trung cao tuổi sải bước chân tập tễnh chạy ra ngoài, Tô Tá đứng bên cửa, rất biết chừng mực không đi vào.

Tiêu Chiến nhớ lời lang trung, sợ Vương Nhất Bác lại ngủ mất, thế là sờ má hắn không ngừng nói chuyện với hắn: "Chàng có đau không? Khát nước không? Thêm chăn rồi còn lạnh không?"

"Sao không...lên giường ngủ?" Khẩu hình của Vương Nhất Bác khẽ động, âm thanh rất nhỏ, giống như sương mù bay ra từ khe núi, bắt cũng không bắt được.

"Em...em..." Đêm nay không biết Tiêu Chiến đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt, cảm xúc không cần ấp ủ, vừa há miệng đã khóc nức nở: "Em sợ, em không dám ngủ."

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng TaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ