41

1.7K 223 5
                                    

Lúc Tiêu Chiến vừa mới tỉnh dậy trước tiên cảm nhận thấy một trận hồi hộp, nhịp tim đập nhanh hơn gõ trống, y đột nhiên thấy toàn thân vô lực, hít thở sâu mấy hơi mới có thể ổn định lại.

Gần đây quả nhiên đã trở nên yếu ớt, ngày ngày phóng túng hủy hoại tinh khí, cổ nhân nói không sai.

Y vươn tay sang sờ, phía bên kia chiếc giường gỗ đã lạnh từ lâu, gối của Vương Nhất Bác đặt ở bên đó, là Vương Nhất Bác sợ y trở mình ôm phải khoảng không sẽ bị lạnh tay thức giấc, đặc biệt đặt ở đó thay cho bản thân mình.

Không có chút xíu tác dụng nào, chiếc gối này mềm như vậy, khác một trời một vực với cơ ngực săn chắc như tám múi sắt của Vương Nhất Bác. Theo lý mà nói thì ôm đồ mềm mới dễ chịu, nhưng y ngủ cùng Vương Nhất Bác lâu rồi, sinh ra thói quen, ngược lại cảm thấy xương thịt rắn chắc của Vương Nhất Bác mới có thể khiến y ngủ thoải mái.

Y kéo chiếc gối kia sang nhét vào trong lòng, hít thật sâu mùi đàn hương ngấm bên trên một cái, nhạt muốn chết, sớm đã bay hết từ lâu rồi.

Vương Nhất Bác đi thôn Tu Bồng, chắc sáng sớm đã đi rồi, bây giờ cũng không biết rốt cuộc đã là lúc nào nữa. Tiêu Chiến bò dậy, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, muốn dựa vào mặt trời để phán đoán thời gian một chút, nhưng giây phút vừa ngồi dậy đã cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt mãnh liệt.

"Shh..." Y nhắm mắt lại đè nén một lúc mới đè được xuống, "Phải tiết chế, buộc phải tiết chế!"

Người bên ngoài hình như đã nghe thấy trong phòng có tiếng, Sơn Cổ gõ cửa hỏi y giờ này có cần truyền bữa trưa không, y bấy giờ mới biết đã là giờ nào, đại khái chắc lại sang chiều rồi.

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh bàn ăn cơm, Tinh Qua Tiên Quận có ít hạ nhân, Tiêu Chiến chê phiền phức, nhiều người cũng chẳng có tác dụng gì, dứt khoát cứ để mấy người đó luân phiên hầu hạ. Vương Nhất Bác có nhiều bạc, nhưng có thể tiết kiệm một chút để sửa nhà cho dân bị nạn cũng tốt, thực tế hơn nhiều so với việc phung phí nuôi một đám người không dùng vào việc gì.

Sơn Cổ vẫn ôm kiếm tựa ngoài cửa như cũ, lần nào y cũng chỉ có mấy tư thế đó, không ngồi dưới mái hiên thì đứng tựa cửa, hoặc là khoanh chân ngồi thẳng lưng, bất kể là kiểu gì cũng có thể giữ nguyên nửa ngày không nhúc nhích, giống như một hòn đá, tỷ như con sư tử đá ở ngoài cổng kia.

"Bữa tối kêu nhà bếp làm con cá, canh cá cứ hầm nhỏ lửa, Vương gia về là có thể ăn." Động tác bỏ thức ăn vào miệng trên tay Tiêu Chiến chậm lại nhiều lần, đầy một bàn đồ ăn rõ ràng đều là món y thích, y cũng từ đêm qua đến giờ chưa ăn gì rồi, nhưng lại không hề thấy đói, cũng không có chút cảm giác muốn ăn nào.

"Muộn một chút đi tìm lang trung về đây đi, lát nữa ta vẫn muốn ngủ thêm một lúc, tới trước bữa tối hẵng đưa về."

Thỉnh mạch bình an cho yên tâm, hơn nữa đã lại tới đầu tháng, tới lúc nên thỉnh mạch rồi, nhân lúc Vương Nhất Bác không ở đây, xem xem có vấn đề gì, nếu không Vương Nhất Bác thấy y không muốn ăn cơm lại chuyện bé xé ra to, cứ như trời sắp sập xuống vậy.

[Bác Chiến] Sà Vào Lòng TaDove le storie prendono vita. Scoprilo ora