Q1.Chương 35: Báo mộng

1.2K 111 6
                                    

Mã Khải quay đầu liền thấy Tiểu Du từ bên ngoài đi vào, cậu đương nhiên sẽ không ngốc tới mức chạy đi hỏi người ta vấn đề này, hiện tại người hẹn đã tới, tâm tình vui đùa cũng nên gạt đi. Đới Húc đứng dậy chào hỏi Tiểu Du, Tiểu Du vô cùng nhiệt tình, tiến lên vỗ vai Đới Húc, lại chào hỏi ba thực tập sinh, sau đó tới quầy bar, kêu phục vụ sắp xếp cho họ một phòng.

Tới phòng hát, Tiểu Du kêu phục vụ mang mấy chai nước khoáng lên, sau đó bắt đầu hàn huyên với họ, nhìn vào trông có vẻ rất thân thiết. Nói thật, bọn người Phương Viên thật sự không biết trong hồ lô Tiểu Du đang bán thứ gì, Đới Húc thì rất phối hợp nói chuyện với hắn, mãi tới khi phục vụ mang đồ lên, ra ngoài đóng cửa lại, Tiểu Du mới dừng thái độ thân thiết giả tạo nãy giờ.

"Thật xin lỗi, tôi định tới thì bị một giáo viên kéo lại, một hai phải cùng tôi thương lượng việc chuyển trường, tôi không dám nói phải đi gặp anh chị nên mới chậm trễ chốc lát." Tiểu Du trước khoan thai trần thuật lý do mình tới muộn, nhìn dáng vẻ hẳn là hi vọng bọn họ không có thành kiến.

"Tôi tắt nhạc đi được không?" Phương Viên ngồi ngay cạnh loa, muốn nghe rõ Tiểu Du ở đối diện nói gì phải cố hết sức, vì thế cô định đi tắt nhạc.

Tiểu Du nghe thấy liền đứng dậy muốn ngăn cô: "Đừng tắt! Vặn nhỏ một chút là được, nếu tắt đi, tôi đã không phải chọn nơi này!"

"Nhiều nơi an tĩnh có thể nói chuyện anh không chọn, tại sao phải chọn nơi này?" Lâm Phi Ca cũng giống Phương Viên, đối với chuyện Tiểu Du chọn hẹn gặp ở KTV cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tiểu Du nhìn cô, tựa hồ cảm thấy nữ cảnh sát này không biết suy nghĩ cặn kẽ, có chút thất vọng: "Anh chị không biết cái gì là tai vách mạch rừng sao? Chỉ có những nơi như KTV này mới không lo tai vách mạch rừng, anh chị nghe đi, các phòng khác đều hát tới quỷ khóc sói gào, chúng ta nói chuyện không cần lo sẽ bị người khác nghe thấy, hơn nữa, tôi tới KTV sao có thể là gặp cảnh sát, khẳng định là gặp bạn, đúng không?"

"Người ở trường học các anh đều dạy binh pháp Tôn Tử à?" Đới Húc trêu đùa một câu.

"Quá khen quá khen, tôi dạy đại số." Tiểu Du khiêm tốn xua tay, sau đó vào thẳng chủ đề, "Lúc ở trường không phải tôi đã nói với anh chị rồi sao, chính là cái người tên Tiền Chính Hạo trong tổ, anh chị hẳn vẫn còn ấn tượng đúng không? Tôi thấy chuyện này rất kỳ quái, quá không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, tôi nghĩ vẫn là phải phản ánh với anh chị. Nếu Tiền Chính Hạo thật sự đã làm gì đó, xung quanh lại không ai nói gì, như vậy thì thật không tốt."

"Ngày đó anh có nhắc tới, chỉ là nói quá hàm hồ cho nên ấn tượng không quá sâu." Đới Húc gật đầu tỏ vẻ đồng tình với Tiểu Du, "Lúc này anh có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho chúng tôi nghe."

"Tiền Chính Hạo kia, anh chị không phải đều gặp rồi sao? Mặt thì vàng như sáp nến vậy, trước đây không có việc gì hắn và Bào Hồng Quang luôn anh một câu tôi một câu, đôi khi là đùa giỡn, nhưng có đôi khi cả hai đều đỏ mặt tía tai, anh nói xem quan hệ của họ thật sự không tốt sao? Nói thật, tôi không thể hiểu hai người bọn họ. Sau không phải Bào Hồng Quang đột nhiên không đi làm nữa à? Tới ngày thứ ba, nhà trường có cuộc họp khoa, chúng tôi không có tiết nên tới sớm, rảnh rỗi ngồi ở cầu thang phòng họp nói chuyện phiếm. Sau đó Tiền Chính Hạo nói với chúng tôi, thầy ấy nằm mơ, mơ thấy Bào Hồng Quang bị giết. Câu chuyện của thầy ấy y như thật nhưng chúng tôi không quá để bụng, mãi tới khi anh chị tới, lòng tôi liền lộp bộp khó chịu, cuối cùng thật không ngờ, Bào Hồng Quang đúng là đã chết, tôi lúc đó cảm thấy thật sự không an tâm." Tiểu Du vừa nói vừa chà xát cánh tay, hình như trên đó đã nổi da gà.

Truy kích hung án - Mạc Y LaiWhere stories live. Discover now