Q2.Chương 6 - 10

1.1K 91 5
                                    

Q2.Chương 6: Chủ cũ

Câu trả lời như vậy càng khiến Phương Viên mờ mịt, có điều nếu nhất thời không thể nhớ ra lúc trước đã gặp Đới Húc ở đâu, mà anh cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, cô chỉ đành tạm thời gác nghi vấn sang một bên, chờ tới ghi có thời gian rảnh sẽ từ từ nhớ lại.

Đới Húc đi tới chỗ tủ quần áo, lúc này nữ thi thể bên trong đã được cẩn thận di chuyển ra, chuẩn bị đưa về trung tâm pháp y của Cục Công an tiến hành kiểm tra giải phẫu, hiện tại trong tủ quần áo đã trống không, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng khủng bố kia, chỉ sợ không ai tin rằng trong cái tủ quần áo cũ kỹ này từng chứa hai nửa thi thể. Đới Húc tỉ mỉ xem xét ngăn tủ bên trong, tầm mắt của anh chậm rãi từ nóc tủ di chuyển xuống, bởi vì mặt trời đã ngả về tây, trời hơi tối, anh không thể không chiếu đèn pin. Phương Viên không biết anh muốn tìm cái gì, chỉ biết ở bên cạnh hỗ trợ chiếu sáng.

Đới Húc dường như phát hiện cô có chút mờ mịt, liền nói: "Tủ quần áo cũ như vậy, khẳng định là đồ dùng nhiều năm trong nhà, đồ sử dụng lâu rất dễ để lại dấu vết, nói không chừng thông qua đó chúng ta có thể xác nhận thân phận chủ nhân của tủ quần áo này. Em không cần giúp tôi chiếu đèn, cũng tự xem đi."

Phương Viên gật đầu. Nếu hiện tại Đới Húc đã xem xét trong ngăn tủ, vậy cô dứt khoát cầm đèn pin quan sát bên ngoài, đi xem hai bên sườn, dưới chân, những chỗ không quá thu hút.

Ban đầu không thấy có gì đặc biệt, tủ quần áo này đúng là được sử dụng rất lâu, màu sơn bên ngoài đã phai, nhưng ngay thời điểm Phương Viên cho rằng bản thân không có thu hoạch gì, cô bỗng nhiên phát hiện ngăn tủ bên trái, trên tấm gỗ không có quét sơn dường như có gì đó màu đen và đỏ, giống như dấu vết viết vẽ. Cô vội vàng lui về, dùng đèn pin cẩn thận chiếu sáng, đợi nhìn rõ, thật đúng là chữ, hơn nữa là dùng bút chì hồng lam viết lên trên. Không chỉ có chữ viết, chỗ này còn có vài nét vẽ vô cùng non nớt, linh tinh chó mèo mặt trời hoa cỏ. Chữ viết cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, hơn nữa còn có lỗi chính tả. Từ những chữ cái đơn giản kia Phương Viên không nhìn ra bất cứ ý nghĩa gì, nhưng cô tìm được mấy chữ có hàm nghĩa cụ thể: Tiểu học thực nghiệm, lớp một, ban hai, Địch Manh Manh. Từ chữ viết mà xem, xác thật là của học sinh lớp một.

Cô gọi Đới Húc, kêu anh xem phát hiện của mình. Đới Húc vừa thấy, liền lấy di động ra chụp, nói: "Thật trùng hợp, tôi đại khái có thể xác định chữ viết này được viết khi nào."

Nói rồi, anh đưa điện thoại cho Phương Viên xem, ảnh chụp mặt trong của ngăn tủ, trong một góc gần tấm ván gỗ ngăn cách hai tầng trên dưới có nét chữ màu đen mơ hồ, nhưng lại viết ngược. Phương Viên không rõ lắm, cô cầm di động nhìn cả nửa ngày, cảm thấy dòng chữ này vốn viết trên một tờ giấy thô nhám, khi đè lên tấm gỗ này để lâu sẽ in lại dòng chữ. Đợi nhìn kỹ, cô rốt cuộc mới nhận ra, bên trên có viết: Năm 2008, lớp ba, ban hai, bảng điểm cuối kỳ.

"Năm 2008 học lớp ba, như vậy đứa nhỏ tên Địch Manh Manh này hiện tại đã..." Phương Viên nhanh chóng tính toán, "Cao nhất hoặc cao nhị (1)?"

(1) Lớp 10 hoặc lớp 11 ở Việt Nam mình.

"Đúng vậy, coi như chúng ta gặp may mắn, tôi tìm được năm, em tìm được họ tên và trường học. Họ Địch ở thành phố A không phải quá nhiều, muốn tìm được người tên Địch Manh Manh chắc sẽ không quá khó, hiện tại hi vọng duy nhất chính là trong khoảng thời gian này tủ quần áo không đổi chủ, tuy rằng tìm hiểu nguồn gốc không cần thiết, nhưng nhiều một chuyện vẫn tốt hơn thiếu một chuyện." 

Truy kích hung án - Mạc Y LaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ