Q1.Chương 47: Ở lại

1.1K 101 2
                                    

"Không cần khách khí." Đới Húc tựa như muốn nói lại thôi. Không lập tức nói chuyện, anh nằm trong bóng đêm im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn thử nhẹ giọng thăm dò, "Kết thúc đợt thực tập này, em có tính toán gì không? Ở lại thành phố A? Hay có sắp xếp khác?"

"Hiện tại em chưa nghĩ tới vấn đề này." Thanh âm của Phương Viên mang theo chua xót mà chính cô cũng không phát hiện, "Không sao cả, dù sao đi đâu đối với em cũng đều như thế, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên, không ép buộc."

Đới Húc trầm mặc, không nói nữa, hai người cứ duy trì trầm mặc như vậy. Phương Viên không biết Đới Húc ngủ chưa, đã ngủ khi nào, mà cô thì mơ mơ màng màng chìm vào giấc, mãi tới khi ánh nắng đầu tiên bên ngoài chiếu vào, tài xế cũng cho xe vào trạm. Phương Viên nhẹ nhàng bò xuống giường, lay lay đánh thức Lâm Phi Ca. Rất nhanh Đới Húc cũng từ phía trên leo xuống, hỗ trợ đánh thức Mã Khải. Bốn người chỉnh sửa tư trang, xuống xe.

Xe tới thành phố D tương đối sớm, bốn người tìm một cửa hàng, ngồi ăn chút gì. Đêm qua Phương Viên ngủ không ngon, hiện tại ít nhiều cũng mệt mỏi. Cơn buồn ngủ của Lâm Phi Ca và Mã Khải chưa tan, cả hai đều bày ra bộ dáng lười biếng. Ngay cả Đới Húc, không biết có phải hôm trước làm việc quá sức hay không, nhìn anh cũng giống như không có tinh thần. Bốn người an tĩnh ăn sáng, sau đó bắt một chiếc taxi, nhờ tài xế đưa tới địa chỉ La Tề cung cấp trước đó.

Tài xế đưa bọn họ tới trước một tòa cao ốc. Xuống xe, Đới Húc nhìn tòa nhà trước mặt tới có chút sững sờ.

Tòa nhà hơn hai mươi tầng, ngoài cổng có treo bảng hướng dẫn, bên trong đều là văn phòng công ty. La Tề lúc trước chỉ nói bọn họ tới tòa nhà này tìm hắn, nhưng rốt cuộc là tầng nào hắn lại không báo.

Đới Húc đành phải lấy di động gọi cho La Tề, điện thoại tuy gọi thông nhưng từ đầu tới cuối đều không có ai bắt máy, gọi đi gọi lại mấy lần kết quả đều là như vậy.

Không còn cách nào khác, Đới Húc đành phải tự vào đại sảnh tòa ở lầu một. Tìm một bảo vệ dò hỏi, chỉ là bảo vệ không có khả năng biết mặt tất cả mọi người trong tòa nhà, hơn nữa cũng không có quyền hạn xem thông tin của nhân viên, vì vậy chỉ có thể tỏ vẻ không giúp được gì. Có điều thân phận của Đới Húc khá đặc biệt, bảo vệ liền giúp anh làm thủ tục đăng ký, nhận thẻ đi thang máy, để anh tự hỏi thăm từng công ty, xem có thể xác định La Tề rốt cuộc ở đâu hay không.

Ba người Mã Khải chỉ là thực tập sinh, không có bất kỳ giấy tờ chứng minh thân phận. Suy nghĩ phân công hành động để tiết kiệm thời gian tất nhiên không thể thực hiện, Đới Húc bảo bọn họ ngồi chờ, chính mình tự vào thang máy, bắt đầu dựa vào vận khí mà hỏi thăm.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, di động của Phương Viên rung lên, cô lấy ra, thấy có tin nhắn Đới Húc gửi tới, nói là đã tìm được công ty của La Tề, hiện tại hắn đang ở nơi khác, nếu không có tình huống đặc biệt, ngày mai sẽ trở về. La Tề đã không ở đây, Đới Húc liền kêu ba người bọn họ lên lầu, cùng nhau tìm hiểu tình hình của La Tề trước.

"Lão Đới cũng thật là, sao trước khi tới đây không thăm hỏi rõ ràng chứ? Nếu sớm biết La Tề không ở đây, chúng ta hà tất phải đêm khuya ngồi xe tới? Bây giờ nói ngày mai hắn sẽ về, lỡ đâu hắn cho leo cây, chẳng lẽ bốn người chúng ta còn phải tiếp tục ở lại thành phố D sao?" Thời điểm lên lầu, Mã Khải có chút oán giận.

Truy kích hung án - Mạc Y LaiWhere stories live. Discover now