Chương 34: Năm mới vui vẻ, Vãn Vãn

2.5K 99 6
                                    

Editor: Chanh

Nét chữ nết người.

Khi Chu Vãn nhìn thấy nét chữ trên giấy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh của Lục Tây Kiêu.

Thiếu niên tiêu sái phóng túng, du hí nhân gian, kiêu ngạo khó thuần, tựa như ngôi sao trời xa xôi không thể nào với tới, có duỗi dài cánh tay cũng không chạm được vào.

Nhưng một thiếu niên như vậy, lại viết xuống giấy hai chữ —— Vãn Vãn.

Lục Tây Kiêu chưa từng gọi cô như vậy.

Đây là lần đầu tiên.

Vãn Vãn.

Trước đây khi bố đóng giả thành ông già Noel để tặng quà cho cô, ông cũng sẽ viết xuống giấy hai chữ, Vãn Vãn.

Chu Vãn nhìn chằm chằm vào mảnh giấy hồi lâu, qua một lúc mới nhẹ nhàng cười rộ lên.

Cười một lát, chóp mũi bỗng nhiên chua xót, một loại cảm giác khó tả thổi qua bao trùm lấy cả người cô.

Cô đứng im ở đó, cúi đầu dùng sức đè nặng lên mí mắt.

Chờ đến khi cảm xúc bình tĩnh lại, trên mặt liền quay về vẻ mặt thường ngày.

Đẩy xe đạp vào nhà, Chu Vãn gọi điện thoại cho Lục Tây Kiêu.

Âm báo vang lên một lúc cũng chưa thấy người bắt máy, nghe thấy tiếng chuông đổ từng hồi, qua một lúc Chu Vãn mới nhận ra Lục Tây Kiêu vừa ngủ cách đây không lâu.

Đang định cúp, nhưng đầu bên kia đã nghe máy.

"Alo?" Giọng anh khản đặc, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, mang theo chút khí rời giường.

"Có phải em vừa đánh thức anh không?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.

Anh không đáp, chỉ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao cả." Ngón tay Chu Vãn đặt lên ghi đông xe đạp, đầu ngón tay cọ tới cọ lui dọc theo đường viền của chiếc chuông, "Cảm ơn món quà của anh nhé, em rất thích."

"Thấy rồi à." Anh cười một tiếng, "Còn tưởng tối nay em mới thấy được chứ."

Trong lòng Chu Vãn cảm động không thôi, đến thời khắc mấu chốt này lại không biết nên nói gì.

Lục Tây Kiêu từ trên giường ngồi dậy uống một miếng nước, lúc này cổ họng mới thoải mái hơn đôi chút.

"Thế nào, bây giờ không nghĩ là ông già Noel tặng cho em chứ?" Anh trêu chọc.

Chu Vãn mím chặt môi: "Em đâu có ngốc, cũng đã bao lớn rồi."

"Chu Vãn, trên đời này quả thật không có ông già Noel."

Giọng nói của anh trầm thấp, lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng an tâm, "Nhưng có anh ở đây."

Bởi vì có anh ở đây, nên anh sẽ giúp em thực hiện những ước nguyện ấy.

Chúng ta đều không sống trong thế giới thần tiên, cũng không còn tin tưởng vào những câu chuyện cổ tích.

Nhưng anh nguyện ý, vì em xây nên một thế giới cổ tích, để em có thể trở lại những ngày tháng vô ưu vô lo như thuở bé.

Rơi Xuống - Điềm Thố NgưNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ