Chương 21: Sao đỏ

5.2K 299 34
                                    

Sáng hôm sau, người lớn chia ra làm hai nhóm, một nhóm đưa đám trẻ con đi chơi, một nhóm người lớn đi chơi riêng biệt. Nhóm "trông trẻ" do cô Minh Anh làm chủ trì, đưa một lũ nhóc tì nghịch ngợm đi chèo thuyền kayak. Trong số đó còn có đứa em trai năm nay chuẩn bị lên lớp 6 của Thảo, tên là Thái.

Dịch vụ cho thuê chèo thuyền là 100 nghìn một giờ dành cho hai người và 60 nghìn một giờ dành cho một người. Với điều kiện gia đình của mấy người nhà giàu, thuê mỗi đứa một cái thuyền đơn không đáng bao nhiêu, nhưng thuê hai đứa ngồi chung một thuyền nó sẽ gắn kết tình đồng đội hơn.

Mỗi chiếc thuyền chỉ có đúng hai chỗ ngồi, đáng ra lúc đầu Thảo ngồi cạnh Tuấn Anh nhưng con nặc nô Thư với thằng Thái cứ đòi ngồi cạnh "anh Cò" của nó. Bố sư hai đứa em mất dạy, tại sao lại tranh nhau đi ngồi cạnh crush của chị chúng mày như thế cơ chứ? Cái thằng dở dở ương ương kia được mỗi cái vẻ ngoài sáng lạn lẫy lừng mà ai cũng đòi ngồi chung thuyền cùng. Thảo tất nhiên không thích cái Thư ngồi cạnh Tuấn Anh nên đẩy Thái sang ngồi bên đấy, còn hai chị em Thảo Thư chung một thuyền.

Em Thái thích anh Tuấn Anh ghê cơ, anh chơi game giỏi ơi là giỏi, giỏi hơn cả chị Thảo, chơi với anh một tí mà được kéo rank lên bao nhiêu.

Thuyền "Thảo Thư" màu đỏ, thuyền "Thái Anh" màu vàng. Cô Minh Anh muốn làm cuộc chơi trở nên nhộn nhịp, liền đưa ra phần thưởng là 1 triệu tiền mặt cho đội nào chèo thuyền về đích nhanh hơn. Phần thưởng tuy nhỏ bé đối với Thảo và Tuấn Anh, nhưng lại cực kì to lớn đối với Thư và Thái, hai đứa nhóc ấy tranh nhau lên ngồi vị trí đầu để dẫn trước thuyền, hùng hổ khí thế chiến đấu.

Sau khi cuộc thi bắt đầu, thuyền "Thảo Thư" dẫn trước một đoạn, rất dễ hiểu bởi vì bên thuyền vàng, Tuấn Anh ngồi vắt vẻo nhìn mây nhìn nước, mặc sức cho Thái hừng hực chèo đến toát hết mồ hôi mồ kê. Thảo ở thuyền bên kia cũng chả làm gì, thảnh thơi ngoái lại liếc trộm Tuấn Anh. Hai đứa nhóc ngây thơ kia vẫn chèo hết sức, nhưng vì Thư lớn hơn Thái nên dĩ nhiên Thư sẽ chèo nhanh hơn, vì vậy mà thuyền đỏ dẫn trước khá xa.

Gần đến đích, Tuấn Anh mới ngọ nguậy chèo hết sức, nhanh đến nỗi mà Thảo Thư phải há mồm ngỡ ngàng. Xời, cậu không thi thì thôi chứ đã thi là phải bách chiến bách thắng, cũng giống như đi đánh nhau ý, mang vinh quang về cho bản thân và anh em đồng bọn, kể cả phải giở bất cứ mánh khóe trò mèo gì, chơi bẩn là sở trường của Vương Tuấn Anh.

Đến khi thuyền "Thái Anh" đuổi kịp thuyền "Thảo Thư", hai thuyền đi song song với nhau. Vương Tuấn Anh lúc ấy không ngần ngại đạp cho Thảo một cú đủ ngã chổng vó xuống bể, còn cậu ta thì cười sằng sặc tiến thẳng về đích. 

Thằng mất dạy!

Mặc dù đã mặc áo phao, Thảo bị ngã bất ngờ xuống nước ắt phải uống mấy ngụm rồi, do không phòng ngừa trước nên nước chui một ít vào mắt, mũi, tai, và cả xộc lên não nữa. Hai mắt Thảo đỏ lừ, cay cú vì nước xối, cay cú nhìn Tuấn Anh, còn mũi thì bị nước chui vào, miệng ho sặc sụa, hai bên tai đều bị ù. Thảo chỉ hận là cô Minh Anh đứng ngay kia nên Thảo không thể văng tục, chứ bằng không, Thảo sẽ xé xác thằng chó kia.

Tuấn Anh, Thái, Thư đều đã lên bờ an toàn, còn Thảo vẫn lơ lửng dưới nước, càng ngày càng trôi xa bờ. Cô Minh Anh chửi cho thằng con khó bảo của mình một trận. Thư, Thái còn nghe cô quát lớn:

Nó thích mày [FULL]Where stories live. Discover now