Chương 62

5K 295 18
                                    

Chương 62

Edit + Beta: Vịt

Bước nhanh về phía cửa nhà, Lãnh Tấn còn chưa nhìn thấy tình huống trong nhà là gì, đã bị cảnh sát từ bên trong ra ngăn cản.

Cảnh sát to cao cau mày hỏi: "Anh làm gì thế?"

"Tôi là chủ nhà này." Lãnh Tấn vừa nói vừa định lách qua đối phương.

"Anh là Lãnh Tấn?"

Tiếng cảnh sát rất lớn, lúc này lại có cảnh sát từ bên trong lao ra, vẻ mặt không căng thẳng như người cao. Hai bọn họ một trước một sau chặn Lãnh Tấn, trao đổi ánh mắt sau đó cảnh sát lùn ra lệnh cho hắn: "Vào nhà."

Vào nhà sau đó nhìn phòng khách trống rỗng, Lãnh Tấn vội hỏi: "Người trong nhà tôi đâu?"

Cảnh sát cao không vui nói: "Mặc kệ người khác, trước tiên nói rõ ràng vấn đề của tôi."

"Tôi làm sao!?" Lãnh Tấn bị thái độ của hắn bốc cơn tức, xoay mặt hô to vào bên trong: "Tiểu Bạch!? Tiểu Bạch!?"

"Gọi cái gì? Hà Vũ Bạch đã bị mang về đồn công an." Cảnh sát lùn gật đầu về phía túi bưu kiện chuyển phát nhanh đặt trên bàn ăn, "Anh đặt ở đâu?"

Lãnh Tấn nhìn túi bưu kiện đã bị xé miệng, ánh mắt mờ mịt. Vừa nãy lúc hắn ra khỏi bệnh viện có cuộc gọi của nhân viên chuyển phát nhanh, hỏi trong nhà hắn có người không, nói là có chuyển phát nhanh cần đưa. Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, bởi vì đã đặt mấy quyển tạp chí chuyên ngành, ngày tháng xuất bản khác nhau, từ đầu tháng đến cuối tháng sẽ lần lượt đưa đến, hắn không ở nhà bình thường sẽ để ở trạm bảo vệ. Hôm nay hắn nghĩ trong nhà có Hà Vũ Bạch, liền bảo người đưa đồ đến nhà.

Nhưng túi bưu kiện này không phải túi bóng khí màu trắng bình thường gửi tập san dùng, mà là túi bưu kiện nhựa màu xám, rất thường thấy, nhưng đối với hắn mà nói rất xa lạ. Hắn gần như không mua đồ trên mạng — Căn bản không có thời gian xem web mua sắm.

"Tôi không biết." Trong đầu loạn cào cào, Lãnh Tấn cảm giác miệng túi xé rách giống như chiếc miệng rộng đen ngòm, đang không tiếng động chiếm đoạt oxy trong phòng.

Cảnh sát cao đến gần bên cạnh hắn, đưa tay kẹp cánh tay hắn nói: "Về đồn với chúng tôi anh sẽ biết."

"Đừng động vào tôi!" Lãnh Tấn vùng vẫy mạnh.

Hắn cực kỳ bất mãn cảnh sát này dùng thái độ đối với nghi phạm đối xử với mình. Không nói rõ cái gì đã muốn dẫn hắn đi, dựa vào cái gì? Còn có, bọn họ dựa vào cái gì dẫn Hà Vũ Bạch đến đồn công an!?

Cảnh sát ra hiệu đồng nghiệp đừng rắn, sau đó giọng điệu ôn hòa khuyên hắn: "Lãnh Tấn, anh tốt nhất tích cực phối hợp với công tác của chúng tôi. Tình huống như của anh vừa lớn vừa nhỏ, anh theo chúng tôi về nói rõ ràng vấn đề, vi phạm lần đầu cộng thêm cung cấp manh mối lớn, quay về tôi nói với lãnh đạo, có lẽ được miễn tạm giam."

Nghe thấy đe dọa dụ dỗ của đối phương, cơn tức của Lãnh Tấn càng mạnh: "Mẹ nó tôi làm gì!?"

Cảnh sát lùn khinh thường xùy một tiếng, mở màn hình điện thoại bày ra ảnh bằng chứng quay được cho hắn: "Nghĩ kỹ xem anh đã làm gì."

[Hoàn chính văn - Đam mỹ] Diệu thủ đan tâm - Vân Khởi Nam SơnWhere stories live. Discover now