Chương 62: Hôm nay cũng phải nỗ lực cứu vớt thế giới (16)

11.9K 883 31
                                    

Số điện thoại Lục Cảnh Nhiên là Thời Yên thêm vào sau khi kế hoạch vá trời thành công. Hai ngày trước Lục Cảnh Nhiên rất bận, sau khi thêm số cũng chỉ gửi mấy tin nhắn ngắn ngủi cho cô, không nghĩ tới hôm nay anh gọi điện thoại tới, còn nói muốn cùng cô đi thăm bà nội.

Thời Yên đương nhiên sẽ không cự tuyệt, cô đáp "vâng", nói với Lục Cảnh Nhiên đầu kia điện thoại: "Anh gửi số chứng minh, em đi mua vé tàu."

Sau khi Lục Cảnh Nhiên cắt đứt điện thoại, liền gửi số chứng minh của mình cho Thời Yên, trước đó Thời Yên đã mua vé, vì ngồi cùng Lục Cảnh Nhiên, cô lại trả lại vé, một lần nữa mua hai tấm.

Thấy toàn bộ hành trình thao tác của cô Thu Ý ở bên cạnh tấm tắc hai tiếng: "Trò chơi này chơi đến thật giá trị, còn kiếm được một người đàn ông."

Thời Yên cất điện thoại, cổ vũ anh ta trong gương: "Cố lên, anh cũng có thể."

Thu Ý: "......"

Ngày xuất phát, Lục Cảnh Nhiên lái xe tới dưới nhà Thời Yên, đón cô tới nhà ga. Bởi vì tính toán ở quê vài ngày, Thời Yên còn đeo một cái ba lô, bên trong có vài bộ quần áo mùa hè.

Lên xe, cô thấy trên ghế sau Lục Cảnh Nhiên bỏ mấy túi đồ đóng gói đẹp đẽ, tò mò hỏi anh: "Mấy cái này là cái gì?"

Lục Cảnh Nhiên nói: "Anh nghĩ đi thăm người già, vẫn nên mang chút thực phẩm chức năng tốt hơn."

Thời Yên nhìn quà cáp trên ghế sau một lát, lại nhìn Lục Cảnh Nhiên bên cạnh, cười khúc khích: "Anh như vậy, giống như đi gặp người lớn trong nhà."

Bên tai Lục Cảnh Nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi, anh ho khan một tiếng, nói với Thời Yên: "Thắt đai an toàn vào, chúng ta phải xuất phát rồi."

"Vâng, cảnh sát Lục." Thời Yên thắt đai an toàn, cười lên tiếng.

Ngồi tàu đến thành phố bà nội Thời Yên cần hơn hai tiếng, sau khi xuống tàu, còn phải ngồi gần một tiếng ô tô mới có thể đến quê.

Nơi này gần bờ biển, trong không khí mang theo mùi ẩm ướt đặc trưng. Thời Yên đã gọi điện thoại cho bà nội, nói hôm nay sẽ tới, bà nội cũng ở nhà chờ cô.

Lục Cảnh Nhiên xách theo quà tặng bà nội Thời Yên, đi trên đường nhỏ ở quê, không kìm được cảm thán: "Không khí nơi này thật tốt."

"Ừm, nhưng anh ở chỗ này, một thời gian, thì sẽ nhớ, nhanh và tiện ở thành phố."

Lục Cảnh Nhiên mỉm cười, xem như cam chịu cách nói của cô. Có điều quê bà nội Thời Yên cũng xảy dựng tương đối tốt, xuyên qua một con đường nhỏ là có thể thấy đồng ruộng mênh mông bát ngát, một bên cánh đồng là những ngôi nhà ngói đỏ ngói trắng xảy dựng chỉnh tề.

Nhà cửa đều là mỗi nhà một cổng, một tầng đến ba tầng đều có, Thời Yên dẫn anh đi đến trước một ngôi nhà một tầng, đẩy cổng đi vào.

Diện tích căn nhà không lớn, nhưng trồng các loại thực vật, toàn bộ căn nhà có vẻ sức sống bừng bừng. Thời Yên gọi một tiếng vào trong cửa: "Bà nội."

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một bà lão tóc hoa râm từ bên trong đi ra. Tuy rằng lớn tuổi, nhưng tinh thần bà nhìn qua rất tốt, nhìn thấy Thời Yên, liền cười đến không khép miệng được: "Là Yên Nhi đã về rồi."

Cùng nam chính ngọt văn yêu đương (Mau xuyên) - Bản Lật TửWhere stories live. Discover now