2.1

3.8K 110 9
                                    

Ông nội tôi là thanh niên trí thức lại xuống nông thôn tìm đến trại Miêu, cùng bà nội sinh ra bố cùng chú hai của tôi.

Sau này lúc ông nội về thành phố, bà nội không chịu đi theo nên ở lại đó.

Khi ấy bố và chú hai của tôi đều còn nhỏ, ông nội sau khi tái hôn cũng không hề nhắc tới nữa, bởi vậy đám con cháu chúng tôi gần như không biết đến sự tồn tại của bà.

Mãi đến tháng trước, người của trại Miêu tìm tới nói trại Miêu sắp làm đường, phải dời mộ của bà nội, bảo chúng tôi về nhặt xương đem đi chôn.

Ở trại Miêu có truyền thống nhặt xương chôn cất.

Ông nội và bà nội ở trên thành phố đương nhiên sẽ không về, vì vậy bảo bố và chú hai đưa hai đứa cháu là tôi và đưa em họ về.

Trại Miêu hẻo lánh, sau khi ra khỏi cao tốc, chúng tôi rẽ vào tỉnh lộ rồi đến đường xi măng dưới thôn, lái xe thêm một tiếng.

Cuối cùng xe vẫn không thể vào trại, tôi chỉ đành gọi cho người liên lạc đến đón chúng tôi vào trại.

Em họ Lương Thần khi ở trên xe không phải chơi điện thoại thì là im lặng không nói gì, bây giờ bị bắt phải đi đường núi mệt mỏi, cứ oán giận nói mình chỉ có một bà nội, làm gì có bà nội ở cái trại Miêu hoang vắng kia.

Chú hai trước giờ cưng chiều cậu ta, không ngừng an ủi.

Tôi thấy đường đi quanh co, bối rối hỏi người dẫn đường nơi này không giống như sắp sửa đường thì phải.

Nếu đã không sửa đường, vì sao lại động vào mộ của bà nội, bảo người nhà đến nhặt xương an táng chỗ khác?

Người dẫn đường nói cho tôi thôn của họ không phải sửa con đường này, mà là mở rộng một con đường nhỏ khác.

Trước lúc bà nội qua đời, mỗi ngày bà đều đến đây ngóng trông ông nội dẫn bố và chú hai của tôi quay lại đón bà.

Sau khi qua đời, bà được chôn cất ở cạnh làng.

Tuy biết là không nên nhưng bây giờ phải mở rộng đường nên phần mộ của bà buộc phải di chuyển.

Tôi nghe mà thổn thức, quay sang nhìn bố, mặt bố cũng tái mét.

Ông nội đã nói bà nội mới là người không chịu rời khỏi trại Miêu.

Nhưng người dẫn đường lại kể rằng bà nội hy vọng chồng cùng con trai quay lại đón mình, đến khi qua đời cũng chỉ được chôn bên vệ đường.

Bố và chú hai im lặng.

Thím hai gần đây đang giảm cân, ăn rất ít, đi đường núi lâu như vậy vô cùng mệt mỏi, còn phải cùng chú hai một trái một phải đỡ Lương Thần.

Thím hai tức giận: "Thời đó có rất nhiều thanh niên bỏ vợ bỏ con lên thành phố, bố chồng nhà tôi bế hai đứa con trai đi xem như không để bà ta chịu liên lụy rồi. Bản thân bà ta có nặng mấy cân mấy lượng bà ta có đếm không? Không biết giá trị của bản thân còn mong chồng về đón bà ta lên thành phố hưởng phúc hả!"

Lời này quá sắc bén, người dẫn đường hừ lạnh: "Ngày xưa bà Long là mỹ nhân nổi tiếng của trại Miêu, còn là..."

Câu tiếp theo ông ta không nói hết, chỉ lướt nhìn chúng tôi.

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ