10.5

1.9K 69 4
                                    

Tôi giật mình khi thấy Vương Minh Hiên như vậy, cố giữ bình tĩnh để không lùi về sau.

"Em không sợ xác chết mà sợ tôi?" Vương Minh Hiên lau máu trên mặt, rút một cây cọc gỗ ra đâm vào cá trong nước.

Đám cá trê trơn trượt, lúc đâm cọc xuống, chúng liền xuôi dòng trốn vào bụi cỏ.

Đám cá nhỏ cũng sợ hãi trốn đi, đồng thời phát ra tiếng "chi chi".

Có con hoảng quá không kịp nhìn đường, bị vướng vào một cọng cỏ, cố gắng vẫy đuôi rồi lao về phía trước. Còn chưa kịp thoát đi, nó đột nhiên ngẩng đầu, khóc như một đứa trẻ.

Con này vừa cất tiếng khóc, những con cá trê còn lại cũng khóc theo.

Nghe âm thanh này, tôi không khỏi giật mình.

Lúc này bị Trần Sở Sở tấn công, tôi cũng nghe thấy âm thanh này, tôi còn tưởng đó là tiếng của những linh hồn trẻ con bị bỏ rơi ở thôn Lược Thủy, không ngờ là những con cá trê này.

Cá trê sao có thể kêu tiếng người?

Âm thanh này vừa cất lên, Vương Minh Hiên ở phía sau lạnh lùng nói: "Đừng đụng vào chúng, ăn gì đi rồi chúng ta đi dẫn hồn!"

Hết câu, hắn cầm đèn pin chiếu ra ngoài.

Ánh sáng lóe lên, mặt nước lập tức gợn sóng.

Có con cá trê to bằng đùi tôi!

Nó bơi đến vùng nước cạn, nửa ngồi trồi lên mặt nước, như con cá chạch bơi nhanh vào bãi cỏ.

Tôi bước lên hai bước, toàn thân rét run, giật lấy đèn pin chiếu ra ngoài cửa sổ.

Bốn phía căn nhà chỉ có tiếng ào ào, đám cá trê nhanh nhẹn ẩn mình khi đèn pin chiếu tới.

Chúng đang đi săn!

Chúng muốn săn tôi và Vương Minh Hiên!

Thảo nào từ lúc lên đây Vương Minh Hiên liền biến mất, máu trên người hắn sợ là máu của cá trê.

Vương Minh Hiên cầm cây cọc chỉ bình xăng đặt trong góc: "Tôi đi lấy gì đó ăn, em đốt lửa lên đi, ăn xong rồi ra ngoài dẫn hồn."

Nói vậy nghĩa là hắn sẽ không bắt tôi xuống nước mạo hiểm?

Thật không hiểu thái độ này của hắn có ý nghĩa gì, vào thời điểm này, không phải hắn nên đe dọa ép tôi đi sao?

Hình như sau khi tới đây, Vương Minh Hiên đã thay đổi.

Đám cá trê sợ ánh sáng, ánh đèn pin vừa chiếu tới, ngoại trừ mấy con nhỏ bơi lung tung, những con lớn không dám vồ tới.

Tôi và Vương Minh Hiên mang đồ lên lầu hai tới phòng ngủ cạnh phòng của tôi, lúc này mới phát hiện ở đó có mấy chục con cá trê, con nhỏ cũng tho bằng cánh tay, còn con lớn thì to bằng bắp đùi.

Chúng bị cọc gỗ đâm xuyên người, sau đó bị dây nylon và một sợi dây kẽm đâm xuyên má buộc lại với nhau.

Có vài con vẫn chưa chết, còn đang vẫy vùng.

Khó trách trên người Vương Minh Hiên nhiều máu như vậy, thì ra hắn đã đâm chết rất nhiều cá.

Nhưng khi nãy hắn ở trên lầu sao?

Yêu phu thú thân: Bách vô cấm kỵ - Khát VũWhere stories live. Discover now