Chương 14

1.9K 201 36
                                    

"Vong Cơ, mạt ngạch của ngươi đâu?" Lam Khải Nhân đột nhiên lên tiếng hỏi.

Lúc ban đầu nhìn thấy môn sinh đắc ý này của mình, ông đã cảm thấy có chút gì đó không ổn, bây giờ nhìn kỹ, mới nhận ra y vậy mà không đeo dây mạt ngạch mang ý nghĩa "Kềm chế bản thân" của Lam thị, chuyện này đối với quy phạm lễ nghi gần như khắc nghiệt của Lam gia mà nói, quả thực là chuyện không thể tha thứ.

Nguỵ Vô Tiện hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, sợ Lam Vong Cơ vì thế mà bị phạt, vội vàng đáp: "Ở chỗ ta, ở chỗ ta nè!". Dứt lời nâng cổ tay lên định cởi xuống, nhưng lập tức bị Lam Vong Cơ ngăn lại.

Lam Khải Nhân trăm triệu lần không ngờ đến thế này, ông cố nén cơn giận mấy lần sắp bùng ra, trầm giọng nói: "Vong Cơ, giải thích!"

Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đang vò vò đuôi mạt ngạch trên cổ tay, vẻ mặt ngơ ngác.

Lam Vong Cơ nắm tay Nguỵ Vô Tiện bước tới trước, cong gối hạ eo quỳ trước mặt Lam Khải Nhân, sau khi khom lưng dập đầu hành đại lễ thì thẳng người dậy, tư thế quỳ mẫu mực và nghiêm túc, giọng nói sang sảng rõ ràng, "Ta và Nguỵ Anh, lưỡng tình tương duyệt, mong thúc phụ thành toàn".

"Ngươi .... Ngươi nói cái gì?"

So với giọng nói hơi run rẩy không dám tin nổi của Lam Khải Nhân, câu trả lời của Lam Vong Cơ vẫn kiên định và không thay đổi như trước, "Nguyện cùng Nguỵ Anh kết làm đạo lữ, tóc xanh gặp nhau, bạc đầu không rời!"

Ngón tay run run chỉ vào Nguỵ Vô Tiện bên cạnh Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân thực sự giận dữ đến nổi râu bay lên, "Người này là cái đồ hư hỏng từ bỏ lễ giáo, tu tà đạo, vậy mà ngươi muốn cùng hắn kết làm đạo lữ, xem thường nhân luân như thế, danh tiếng bao đời nay của Cô Tô Lam thị ta để ở đâu!"

"Hắn không phải!"

Lam Vong Cơ vẫn quỳ gối ở đó không chút suy suyển, nhưng Nguỵ Vô Tiện cảm nhận rõ ràng lực đạo đang siết tay hắn càng lúc càng mạnh, mạnh đến nỗi hắn phát đau, vì thế hắn cũng đoan chính thẳng tắp quỳ xuống.

Hắn biết giữa hắn và Lam Vong Cơ hiện giờ có một hố ngăn cách rất sâu, mà sợi dây thừng để vượt qua hố ngăn cách này không nằm trên tay bọn hắn, chuyện hắn có thể làm được chỉ là sát cánh cùng với y.

Lam Hi Thần đối với chuyện này thở dài một tiếng, nhích người chắp tay thi lễ đứng chắn phía trước hai người: "Mong thúc phụ suy xét, Nguỵ công tử tuy tu con đường khác thường, nhưng cũng không phải là một kẻ tội ác tày trời, hơn nữa Vong Cơ cố chấp sâu nặng, mong thúc phụ nghĩ đến tình cảm yêu thương y lúc trước, mà thành toàn cho y!"

"..... Ngươi cũng muốn đứng về phía đệ đệ của ngươi sao? Thật không hổ là đệ tử giỏi một tay ta chỉ dạy ha! Ta dạy dỗ các ngươi không được nữa rồi phải không?"

"Dạ không dám, nhưng cùng một mẹ đẻ ra, đương nhiên vì hạnh phúc của đệ đệ, chỉ cần ta đứng ở vị trí là huynh trưởng của y, thì vẫn sẽ luôn luôn thương y yêu y".

"Lam tiền bối, Nguỵ Vô Tiện người này từ nhỏ do phụ thân ta tự tay dạy dỗ, cũng từng nhận được sự dạy bảo của ngài, có bướng bỉnh, nhưng càng là người can đảm hào hiệp, nếu có thể cùng Hàm Quang Quân kết thành đạo lữ, Vân Mộng Giang thị ta cũng lấy đó làm mừng!" Giang Trừng nhìn thấy sư huynh vẫn luôn bất cần đời của y thế mà hèn mọn quỳ xuống cầu xin người ta, rốt cuộc vẫn là đen mặt đi tới trước nói giúp.

MỌI NGƯỜI TRONG MĐTS CÙNG ĐỌC MĐTS [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now