Chương 157

1K 119 0
                                    

Giang Yếm Ly giơ tay lau chùi trên mặt cho Nguỵ Vô Tiện, cẩn thận hỏi: "A Tiện, có bị thương chỗ nào không, còn khó chịu hay không? Đã không sao nữa rồi phải không? Ta thấy hai mắt ngươi đều hết đỏ rồi, sẽ không bị thương nữa chứ?"

"Sư tỷ đừng lo lắng, ta đây không phải rất khoẻ đó sao". Nguỵ Vô Tiện cứ nằm như thế trong lòng ngực Lam Vong Cơ, mỉm cười với Giang Yếm Ly, sau đó nói vài ba câu đã giải thích xong mọi chuyện từ đầu đến cuối, rồi bắt đầu nhắm mắt, lại ở trong trạng thái sức cùng lực kiệt.

Mọi người: Đây là cho rằng chúng ta không có mắt có phải không, vừa mới bị tra tấn đến chết đi sống lại, sao có thể đơn giản như vậy được?

Nguỵ Vô Tiện: ..... Dù sao bổn lão tổ chính là mệt quá đau quá buồn ngủ quá, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói mấy câu như vậy thôi, thêm một chữ cũng không có sức để há mồm.

Mọi người cạn lời, đối với người đang chật vật như thế, lại không thể thật sự dùng lời lẽ nghiêm khắc để tra khảo hắn. Thôi, tuy rằng nhìn vẫn mờ mịt hồ đồ, nhưng dù gì cũng có thể tự mình đoán ra được đại khái phải không?

Ôn Tình răn dạy Ôn Ninh, họ Nguỵ cũng không đáng ngại lắm, vừa nãy ngươi kêu gào cái quỷ gì?

Ôn Ninh rũ mắt xuống: Không ... không kêu gào cái gì.

Giang Trừng lúc nghe được ánh sáng trắng và oán khí ngưng tụ lại thành một loại 'đan' ở chỗ đan điền của Nguỵ Vô Tiện, liền nhịn không được quay ngoắt đầu đi, lùi ra xa mấy bước.

Cách xa gương mặt héo rũ kia một chút, y tốn một chút công sức mới đè ép được một nỗi chua xót dâng lên trong họng, hít một hơi thật sâu, sau khi tìm lại được giọng nói của mình, mới bày ra vẻ mặt trào phúng nói: "Cũng chỉ kết một viên đan thôi, làm gì mà kinh thiên động địa, cửu tử nhất sinh như thế, cũng thật không hổ là ...."

Lời còn chưa nói xong, y chợt kinh ngạc nhận ra đã từng nói, lúc Nguỵ Vô Tiện kết đan, còn là người sớm nhất trong lứa tuổi bọn hắn, càng là người đầu tiên trong Giang gia, y vẫn nhớ rõ khi đó đã chính miệng khoe khoang khoác lác như thế nào, 'Thần tư như chim phượng hoàng tung cánh, linh lực như mây mù cuồn cuộn', mà viên kim đan lợi hại đó hiện giờ ở trong người y ....

Nhiếp Hoài Tang cười ha ha hai tiếng, nói theo: "Viên 'đan' này của Nguỵ huynh vốn chính là lần đầu tiên trên thế gian xưa nay chưa từng có, có thể nói là trải qua nguy hiểm như khai tiên lập địa, sau này nhất định có thể tiến rất xa!"

Nguỵ Vô Tiện: Chỉ bằng kích thước như 'hạt đậu' này sao?

Lam Khải Nhân cũng nói câu 'Trên đời hiếm thấy'. ở đây không có người nào không có mắt nhìn chắn trước mặt tiền bối, nhưng ngược lại khiến cho người khác lần đầu tiên thấy rõ rõ ràng ràng sự khen ngợi trong mắt của vị tiên sinh từng mắng Nguỵ Vô Tiện là kẻ cứng đầu này, có lẽ cũng có thể xem như là trên đời hiếm thấy nhỉ?

Lam Khải Nhân nói: "Cái gọi là thế gian có càn khôn, một âm một dương cũng chính là đạo, nếu sau này viên đan hỗ trợ tác dụng cân đối ổn định, thì xem như là may mắn".

Nguỵ Vô Tiện: Tìm thời cơ tìm tòi nghiên cứu cẩn thận một phen, thực sự có tác dụng như vậy thì tốt rồi.

Hiểu Tinh Trần cũng chắp tay hành lễ, "Đạo pháp cũng vậy, dễ dàng có thái cực, sinh ra tứ tượng, rồi có tứ tượng, lại đến vạn vật, có lẽ đây chính là biểu lộ rõ ràng khả năng vô hạn trong tương lai".

MỌI NGƯỜI TRONG MĐTS CÙNG ĐỌC MĐTS [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now