Chương 167

944 101 1
                                    

[Huyết thi kia khẽ kêu mấy tiếng, cậu ổn định tinh thần lại, cũng từ từ giơ tay về phía huyết thi kia. Ngay khi cậu sắp chạm vào con huyết thi đó, thì một đợt tẩu thi mới tràn đến, huyết thi đột nhiên quay đầu lại, rống lên một hơi dài, nhảy lên không trung, lao vào đàn tẩu thi cắn xé khắp nơi .... Tiếng rống này vang dội và khủng khiếp, động tác nhanh nhẹn hung tàn, khác nhau một trời một vực với dáng vẻ trước mặt Lam Tư Truy hồi nãy. Ôn Ninh lật ngược mấy hung thi, cả người run rẩy, kêu lên với con hung thi kia: "Là ngươi sao?!" Đối phương cũng không để ý đến y. Mọi huyết thi đều đang điên cuồng chém giết, Ôn Ninh hét lớn: "Là các ngươi sao?!" ... Không một ai trả lời y, cũng không một ai có thể trả lời y. Không đến nửa canh giờ, tất cả âm thanh đều dần dần lắng xuống. Phục Ma động sau khi mọi việc chấm dứt, nhiễm nhiên trở thành cảnh địa ngục như trong tranh vẽ.

Những huyết thi đó bắt đầu lục tục tập trung lại phía bên chỗ Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ. Chiều cao khác nhau, nam nữ khác nhau, già trẻ khác nhau, đều là tu la ác quỷ máu me đầm đìa. Nhưng ... Nguỵ Vô Tiện lại nhìn ra được một vài bóng dáng quen thuộc. Ôn Ninh thì thào nói: "Tứ thúc ..." "Bà bà ..." Y đọc tên lần lượt từng người, càng đọc giọng nói càng run rẩy. Ôn Ninh nói: "Các ngươi vẫn luôn chờ ở đây sao??" Nếu y là người sống, đôi mắt kia nhất định đã đỏ lên, rơi lệ.

Đôi môi Nguỵ Vô Tiện khẽ run, muốn nói gì đó, nhưng, rốt cuộc không nói ra. Hắn cúi chào thật sâu, trịnh trọng nghiêm túc hành lễ, khàn giọng nói: ".... Đa tạ". Lam Vong Cơ cũng hành lễ.

Nhóm hung thi máu me đầm đìa này vừa rồi chém giết cực kỳ hung hãn, lúc này đối mặt với bọn hắn, hình dáng vẫn dữ tợn, nhưng động tác lại hơi lộ ra vẻ vụng về, cũng không đều nhau, chắp tay khom người trước sau không thống nhất, đáp lễ về phía hai người.

Sau đó, làm như tinh hồn và sinh khí bị một thứ gì đó rút ra khỏi thân thể, tất cả đều ngã xuống.

Thân thể màu đỏ máu giống như đồ sứ dễ vỡ, vỡ vụn từng chút một, càng vỡ càng nhỏ. Như thể nếu có một cơn gió thổi qua, sẽ không còn lại tí gì. Ôn Ninh sụp xuống trên mặt đất, dùng tay gom lại những tro cốt màu đỏ sậm này. Sau khi hốt được, liên tục nhét vào trong quần áo mình, rất nhanh đã nhét đầy. Thấy thế, Lam Cảnh Nghi gãi đầu, cởi xuống túi thơm của mình, đổ hương liệu bên trong ra, ngồi xuống đưa cho y, nói: "Nè!" Thấy thế, các thiếu niên khác cũng đua nhau bắt chước. Chỉ có Kim Lăng nhìn bọn chúng, nhìn Ôn Ninh, vẻ mặt phức tạp, không làm gì cả, mi mắt lạnh lùng, lùi ra xa một chút. Mà bên kia bảy tám cánh tay giơ túi thơm và túi tiền đến trước mặt Ôn Ninh, y ngược lại lúng túng không biết làm sao.]

Ôn Ninh nắm bàn tay nhỏ của a Uyển, nói: "Tỷ tỷ đừng khóc, a Uyển ... a Uyển sẽ có hồi báo tốt".

Hồi báo tốt cái quỷ!

Ôn Tình mắng y, "Cặp mắt ngươi mù hả, con mắt nào thấy ta khóc?"

Hai con mắt luôn.

Ôn Ninh rụt rụt cổ, nhưng không dám nói ra miệng.

Ngươi cũng là vì không thể khóc được, chứ không thì người bây giờ ôm đầu khóc rống lên lẽ ra là ai hả? Không thèm nhìn đến đệ đệ ngốc từ quá khứ cho tới tương lai này nữa, Ôn Tình lại xách tiểu Cảnh Nghi đến bên cạnh, xoa xoa đầu dỗ dành cùng với a Uyển, chuyện khác không nói, a Uyển nhà nàng cùng với Cảnh Nghi của Lam gia, thật sự là những đứa trẻ ngoan rất ưu tú, người Lam gia quả thực biết cách dạy dỗ, danh bất hư truyền.

MỌI NGƯỜI TRONG MĐTS CÙNG ĐỌC MĐTS [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now