Chương 200

863 102 4
                                    

Trước khi đọc nội dung kế tiếp, Ngụy Vô Tiện hỏi Mạnh Dao một câu, có muốn tự mình đọc hay không, những người khác có thể bảo đảm không nghe.

Kỳ thật ngọn nguồn của những tà ám đó đều đã đoán ra được, Mạnh Dao cho tới giờ lại tỏ ra chú ý đến quá khứ như vậy, bọn họ cũng không có đam mê chỉ chỉ trỏ trỏ, khoét vào vết sẹo của người khác, phi lễ chớ nghe, tránh được thì tránh cũng là điều nên làm.

Mạnh Dao cũng không tiếp nhận đề nghị này, có lẽ với hắn mà nói, tự mình phải đọc từng câu từng chữ để nhớ lại, so với việc mọi người có mặt đều nghe thấy, không có cái nào dễ chịu hơn, đương nhiên cũng không cần lại cố tình tránh né. Huống hồ, sau khi lảng tránh, những người này thật sự yên tâm sao?

Mạnh Dao đang 'nghĩ nhiều', Nhiếp Hoài Tang cũng khó tránh khỏi nghĩ nhiều. Cái gọi là 'người đáng giận người tất có chỗ đáng thương', chỉ là chỗ đáng thương tuy đáng thương, cũng không có lý nào xoá bỏ được chuyện đáng giận, nhưng lại rất dễ dàng khiến cho người ta vì vậy mà động lòng trắc ẩn.

[... Nữ tử này nói "Tự nàng ta nói nam nhân kia chính là một nhân vật lớn của thế gia tu tiên, vậy ông ta ... làm sao có thể quan tâm đến người bên ngoài này? Mong tới mong lui mong không được người ta tới đón nàng, đương nhiên chỉ có thể tự mình nuôi dưỡng, nuôi một lèo mười bốn năm ... Con trai của nàng ta hiện giờ sống cùng với chúng ta ở nơi này nè. Vâng, chính là người đó," ... Vẫy tay về phía một thiếu niên đang bưng khay: "Tiểu Mạnh! Lại đây!" Thiếu niên kia quả nhiên đi tới, nói: "An Tâm tỷ, chuyện gì?"

... Một đám khách uống rượu dùng ánh mắt soi mói đánh giá Mạnh Dao ... An Tâm cười nói: "Tiểu Mạnh à ... Mẹ của ngươi kêu ngươi học những cái đó nha, thi họa lễ nghi kiếm pháp tâm pháp gì đó á ... Ngươi học thế nào rồi?" Lời còn chưa dứt, mấy tên khách uống rượu kia đã phụt cười chế giễu ... Mạnh Dao không nói chuyện, An Tâm cười khanh khách, một ngón tay sơn đỏ chót chọt chọt vào trán Mạnh Dao ... Lại cầm lên một thứ từ trên bàn, dỗ dành nói "Nè, cho ngươi một trái để ăn" Mạnh Dao vừa quay đầu lại, một trái cây xanh tươi mọng nước đã nện ngay ngực hắn, rơi xuống mặt đất lăn lông lốc. An Tâm trách móc: "Gì chứ ... có một trái cây cũng chụp không được. Mau nhặt lên, đừng lãng phí." Mạnh Dao hơi kéo khóe miệng. Hắn ... nhìn qua chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi, nụ cười kiểu này xuất hiện trên mặt hắn, khiến người ta đặc biệt không thoải mái...

Sau khi hắn đi khỏi một lúc, một người khách nói: "Nếu con trai của ta ở loại địa phương này, bất kể thế nào ta cũng phải đón nó trở về." "Phụ thân hắn thật sự là một nhân vật lớn của gia tộc tu tiên à? Chuộc thân cho một nữ tử làng chơi, cho nàng ta một số tiền nuôi con, không phải là rất dễ dàng sao? Chuyện nhỏ búng tay một cái mà thôi."... Lúc này một tiếng thét chói tai truyền đến, lầu hai có âm thanh ly chén mâm đĩa bể vỡ, một cây đàn lăn vòng bay vèo ra ... Rơi xuống bể tan tành, làm cho mấy bàn khách đến mua vui gần đó sợ tới mức chửi ầm lên. An Tâm cũng suýt nữa té ngã, thét to: "Xảy ra chuyện gì!"

Mạnh Dao kêu lên: "Mẹ!" An Tâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một gã đại hán nắm tóc một nữ nhân, kéo nàng ra khỏi một gian phòng. An Tâm chụp lấy người khách bên cạnh, ngữ khí không biết là hưng phấn hay là lo lắng, nói: "Nàng ta lại tới nữa!" Mạnh Dao xông lên trên lầu, nữ nhân kia đang ôm đầu mình cố sức kéo quần áo lên che vai, vừa thấy Mạnh Dao chạy tới, vội nói: "Ta đã nói ngươi đừng lên lầu! Đi xuống! Còn không đi xuống!"

MỌI NGƯỜI TRONG MĐTS CÙNG ĐỌC MĐTS [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now