Chương 204

761 105 3
                                    

Ngoài dự kiến của Mạnh Dao chính là, những người khác vẫn không xoáy sâu hơn vào lời nói của 'Kim Quang Dao', tỏ vẻ làm như cứ thế bỏ qua.

Có cái gì hay mà xoáy sâu hơn, Xạ Nhật Chi Chinh mới bắt đầu, thái độ của toàn bộ Lan Lăng Kim thị, tiên môn bách gia đều rõ như ban ngày. Lúc đầu rất nhiều việc đều đã không chịu cân nhắc, huống hồ qua lâu như vậy, lại muốn truy cứu, không phải cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy hay sao?

[Trên mặt Lam Hi Thần có vẻ đau xót, nói: "Cho dù phụ thân ngươi ông ấy ... Nhưng ngươi cũng ..."

Cuối cùng nghĩ không ra lời phán xét thích hợp nào, muốn nói lại thôi, thở dài: "Ngươi hiện tại nói những lời này, lại có tác dụng gì." Kim Quang Dao vừa cười vừa buông thõng tay nói: "Không có cách nào. Làm hết chuyện xấu, lại còn muốn người ta rủ lòng thương. Ta chính là một người như vậy nha." Khi nói đến chữ "người", hắn đột nhiên lật cổ tay một cái. Một sợi dây đàn màu đỏ tròng lên cổ Kim Lăng. Khoé mắt Kim Quang Dao vẫn còn ngấn lệ, trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích!"]

Giang Yếm Ly đột nhiên giơ tay lên bụm miệng, nhưng cũng không nén được tiếng la kia, con của nàng ...... làm sao lại đột ngột sinh ra biến cố như thế?

Kim Tử Hiên cũng là hoảng sợ, thầm nghĩ: Ta đây là cái tốt không linh cái xấu lại linh sao? Mới vừa rồi ý nghĩ 'tình cảnh của Kim Lăng là đáng lo ngại nhất' cũng chỉ là bị đứa con trai không bớt lo chui vào nơi nào đó với mối nguy hiểm nào đó dọa cho sợ mà thôi, làm sao đã trở thành sự thật rồi?

Mạnh Dao nghĩ tới đứa nhỏ a Lăng kêu hắn một tiếng 'tiểu thúc thúc' kia, trái tim nặng nề chìm xuống, 'ta' hẳn là sẽ không làm nó bị thương. Hắn muốn tự thuyết phục mình như vậy, nhưng không hiểu sao lại sinh ra vài phần chột dạ.

Đã đứng trước sinh tử, thật sự quan tâm được nhiều như vậy hay sao ......

Sợ sư tỷ vẫn còn lo lắng như thế, Ngụy Vô Tiện chỉ đưa tay ra hiệu trấn an, rồi lập tức đọc xuống tiếp.

[Chuyện này thật sự bất ngờ không kịp phòng ngừa, Giang Trừng quát "Ngụy Vô Tiện! Ngươi không phải đã tước vũ khí của hắn sao!"

Dưới tình thế cấp bách, y thế mà trực tiếp gọi Ngụy Vô Tiện, ngữ khí không khác gì lúc còn thiếu niên, Ngụy Vô Tiện cũng kêu: "Ta thật sự đã lấy hết dây đàn của hắn rồi!" Tu vi của Kim Quang Dao nói chung không cao đến mức có thể biến ra đồ vật từ không khí chứ! Lam Vong Cơ liếc mắt một cái đã nhìn ra bí ẩn, nói: "Hắn giấu ở trong cơ thể." Những người khác theo sự chỉ dẫn của y nhìn lại, chỉ thấy chỗ vải trắng bên hông bụng của Kim Quang Dao có một mảng đỏ tươi, đang lan ra dần dần. Sợi dây đàn này sở dĩ có màu đỏ, là bởi vì nó dính đầy máu được giấu ... trong thân thể của hắn. Đợi nói chuyện xong, dẫn tới cảm xúc của Lam Hi Thần bị hắn dao động, lực chú ý của người khác cũng bị dời đi, sau đó kích thích Kim Lăng xông đến gần hắn, thời cơ chín muồi, lúc này mới lợi dụng lúc chưa ai chuẩn bị nhanh chóng dùng ngón tay đâm thủng bụng, móc nó ra từ trong cơ thể. Ai có thể ngờ, để giữ một chiêu này, Kim Quang Dao vậy mà có thể đối xử với chính mình như vậy, sợi dây đàn kia tuy cực kỳ cực kỳ mảnh, nhưng dù sao cũng là một dị vật bằng kim loại, chôn trong thân thể máu thịt theo từng hành động, cảm giác chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.]

MỌI NGƯỜI TRONG MĐTS CÙNG ĐỌC MĐTS [VONG TIỆN][EDIT]Where stories live. Discover now