Chương 38 - "Sao mi lại to lên rồi?"

11K 1.1K 163
                                    

Chương 38 - "Sao mi lại to lên rồi?"

Editor: Lam Phi Ngư

Ôn Dao nhanh chóng vội vã dẫn đội y tế chạy tới.

Khi nhìn thấy Thời An nằm trong ngực Mục Hành, cô hơi sững sờ - Mặc dù cô biết trưởng quan sẽ không nhẫn tâm đến mức mặc kệ Thời An nằm lại trong nước tuyết, thế nhưng trưởng quan ngài ấy vậy mà lại tự mình ôm thiếu niên lên, đây là điều Ôn Dao thật sự không ngờ tới.

Sau chốc lát trố mắt ngắn ngủi, Ôn Dao nhanh chóng khôi phục lại trạng thái tỉnh táo chuyên nghiệp.

Cô nàng bước nhanh lên phía trước, muốn tiếp nhận thiếu niên đang ngủ say từ trong tay Mục Hành, thế nhưng dường như Mục Hành lại không thấy hành động duỗi tay ra của cô, anh bình tĩnh mở miệng hỏi: "Lều chữa bệnh ở đâu?"

Ôn Dao đờ người hết hai giây, cô vô thức trả lời: "Ở, ở bên ngoài hang động..."

"Ừm." Mục Hành gật đầu, trực tiếp ôm Thời An đi ra ngoài.

Ôn Dao nhìn chằm chằm dáng người thon dài cao ngất của trưởng quan, thật lâu sau vẫn chưa trở lại bình thường.

Đợi đã, không phải trưởng quan vô cùng bài xích việc tiếp xúc tứ chi với người khác sao?!

... Nhưng mà, vì sao vừa nãy trưởng quan giống như từ chối cô đón lấy Thời An nhỉ?

Là ảo giác sao? Thật sự là ảo giác hả?!

Mục Hành bế Thời An đi vào trong lều chữa bệnh, nhưng anh lại gặp trở ngại cực lớn tại một bước 'thả thiếu niên xuống'.

Dáng người thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu nhưng không biết vì sao lại ẩn chứa sức lực lớn đến thế, dù anh có kéo thế nào cũng không kéo cậu ra được, tóc ngắn xù xù cọ vào ngực Mục Hành, vừa mới kéo ra được vài cm, trong chớp mắt thiếu niên đã dụi vào lại.

Quần áo trên người Mục Hành bị kéo đến hỗn loạn, lộ ra áo lót* màu đen bên trong, trong lúc anh cử động có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp cường tráng rắn chắc trên lồng ngực.

(*áo lót: nó giống như áo thun để thấm mồ hôi á mn. Kéo xuống cuối bài để xem ảnh nha)

Hình ảnh càng trở nên hỏng bét hơn.

Nhân viên y tế: "..."

Nhóm nhân viên y tế cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt mập mờ nhìn lom lom lên gò má lạnh như băng của Mục Hành, trong lòng nhóm người nhất thời có chút không rõ, họ không biết rốt cuộc có nên tiến lên phụ một tay hay không.

Mà càng quan trọng hơn là, loại chuyện này... thật sự là thứ họ có thể nhìn sao?

Trên mặt Mục Hành vẫn như cũ không có quá nhiều biểu cảm, anh giương mắt lên, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp:

"Đi ra ngoài đi."

Nhóm nhân viên y tế như được đại xá, vội vàng giống như chạy trốn lao ra khỏi lều vải, gần như trong chớp mắt đã biến mất ngay trước mặt Mục Hành.

Giống như chỉ cần chậm dù chỉ một bước thôi thì sẽ trực tiếp bị diệt khẩu.

Trong lều chữa bệnh chỉ còn lại hai người là Mục Hành và Thời An.

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang ỐcWhere stories live. Discover now