Chương 108 - Nhân loại các anh thật kì lạ

11.2K 1.1K 252
                                    

Chương 108 – Nhân loại các anh thật kì lạ

Đột nhiên phát hiện đối tượng mình rung động lại là kẻ địch mình truy tìm đã lâu là cảm giác gì?

Mục Hành phát hiện anh rất khó có thể định nghĩa cảm giác lúc đó của chính mình.

Khiếp sợ? Phẫn nộ? Căm hận?

Dường như đều không phải.

Nói đúng ra, vào thời điểm đó, đầu óc anh trống rỗng.

Anh im lặng bình tĩnh nhìn chăm chú thiếu niên cách đó không xa.

Trong đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng bùng cháy ngọn lửa bất tận, vảy màu trắng bạc lan ra trên gương mặt, gương mặt không còn vẻ vô hại mà lại hiện lên vẻ tà dị và xảo quyệt.

Thật sự rất đẹp.

Mục Hành nghe được tiếng ong ong phát ra từ thanh trường kiếm bên hông, giống như linh hồn sâu trong nội tâm đang run rẩy hưởng ứng.

Anh tốn vài giây mới ý thức được, bàn tay cầm kiếm của mình đang phát run.

Không phải phẫn nộ.

Loại cảm giác này còn phức tạp hơn nhiều.

Tựa như hưng phấn xen lẫn với giết chóc, cuốn theo ác niệm đầy dục vọng, dường như huyết mạch đồ tể từ viễn cổ đang sôi trào trong mạch máu của anh, mỗi một tế bào trên người đều đang run rẩy, gào thét, thầm thì.

Mục Hành đi về phía rồng.

Cự Long trước mặt như một ngôi sao rực lửa, ánh sáng và nhiệt độ vô cùng vô tận đang tản ra xung quanh, nhiệt độ nóng bỏng đến mức bẻ cong không gian, mang theo một loại lực kéo như vận mệnh, không thể kháng cự giống như lực hấp dẫn.

Càng đến gần, loại lực hấp dẫn này càng mạnh mẽ.

Mục Hành không hề nghi ngờ, lúc đó anh sẽ không chút do dự đâm trường kiếm về phía lồng ngực của Cự Long.

Giống như những gì anh đã từng hứa.

Cắt vỡ lớp vảy, khoét mở lồng ngực, móc trái tim ra.

Chỉ có như thế, sinh vật xinh đẹp này mới có thể hoàn toàn thuộc về anh.

Tử vong là một loại dấu ấn công khai quyền sở hữu.

Thế nhưng, không biết vì sao, trong nháy mắt Cự Long bay đi, Mục Hành lại do dự trong giây lát.

Có lẽ là vì gã áo bào đen sau lưng cứ liên tục dông dài, hoặc có lẽ là vì... vào thời điểm đó, trong đầu anh lướt qua một gương mặt, một nụ cười, một tiếng nỉ non.

Mục Hành dừng bước, rót toàn bộ sát ý của mình vào trong mũi kiếm, xoay người đâm về phía gã áo bào đen vẫn cứ lải nhải ở sau lưng.

Thật ồn ào.

Mau câm miệng đi.

Đó là điều anh muốn nói với gã áo bào đen, cũng là điều anh muốn nói với mỗi một bộ phận trong lòng mình.

Thậm chí, mãi đến khi đi tới vực sâu để tìm kiếm Cự Long, Mục Hành vẫn không hoàn toàn hiểu rõ rốt cuộc chính bản thân anh đang muốn làm gì.

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang ỐcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ