Chương 129 - Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận

8.7K 753 37
                                    

Editor: Lam Phi Ngư

Bóng đen giáng xuống, thời gian dường như đã đánh mất ý nghĩa của mình.

Quá khứ, tương lai, hiện tại.

Ba loại đơn vị thời gian quấn lấy cùng một chỗ, không thể phân rõ trước sau, chính phụ.

Bản năng cổ xưa cuốn theo kích thích mãnh liệt không thể khống chế ập tới, như sóng lớn bị cuồng phong xoáy lên, còn lí trí của bản thân lại như một chiếc thuyền nhỏ, lắc lư trong giông bão, nghiêng ngả bất lực lay động, bị đẩy càng sâu hơn vào trong bóng tối, mãi đến cuối cùng bị đầu ngọn sóng đập vỡ, chỉ còn lại tấm ván lơ lửng trôi nổi trên mặt biển đen kịt.

Loại khát vọng này sôi trào chảy trong thân thể của mọi loài sinh vật.

Huyết mạch càng hiếm thấy, càng cường đại thì càng khó kháng cự.

Rồng và Đồ Long giả.

Đó là một loại lực đẩy đến từ trong chính máu và xương.

Hơi thở từ trên người đối phương truyền đến quen thuộc đến thế. Trong vạn năm qua, bọn họ chém giết lẫn nhau, tàn sát, tranh đấu, không chết không ngừng, bất sinh bất diệt. Đó là bản năng chảy xuôi trong máu thịt của bọn họ.

Đắm chìm trong máu tươi của nhau, lấy việc giẫm lên xương cốt của đối phương làm vinh quang.

Đó là động lực vượt trên cả tập tính của sinh vật, là một loại ràng buộc ma lực bắt nguồn từ viễn cổ.

Như đang nhảy múa trên mũi dao, lại như đang hôn môi cùng vũ khí sắc bén.

Như đang ôm lấy mãnh thú, răng nhọn của đối phương có thể cắn đứt cổ họng của bản thân ngay một giây sau đó.

Phảng phất như đang hành tẩu tại mép vách núi, chỉ cần đi sai một bước là tính mạng sẽ như ngàn cân treo sợi tóc.

Hơi thở nguy hiểm truyền đến từ thân thể đối phương, sâu trong linh hồn đang run rẩy, cảnh cáo.

Như lưỡi dao rét lạnh kề lên cổ họng của nhau, mang đến sát khí kiến huyết phong hầu*, nhưng thay vào đó cũng là bờ môi nóng rực, nụ hôn ướt át, gặm cắn hung ác và cái ôm quấn quít.

(*kiến huyết phong hầu: gặp máu là chết)

Vảy trắng bạc tràn lên gò má và cổ của thiếu niên.

Mục Hành có thể nhìn thấy bóng người của mình từ trong đáy mắt của em ấy — Đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng, như ngọn lửa hừng hực, từ cổ xưa bừng cháy đến hiện tại.

Anh có thể cảm nhận được cái đuôi của thiếu niên đang sít sao quấn quanh bên hông.

Chầm chậm xoắn lại, thu hẹp.

Lớp vảy cứng rắn lạnh băng xẹt qua làn da, mang đến cơn đau bí ẩn.

Dưới lớp vảy là cơ bắp mạnh mẽ hữu lực, Mục Hành vô cùng rõ ràng sức mạnh ẩn chứa trong cái đuôi của thiếu niên. Nó đủ để bẻ gãy xương cốt, nghiền nát máu thịt, có thể xoắn gãy vòng eo của một người trưởng thành, khiến xương cốt trắng hếu xuyên thủng lồng ngực và lá phổi của một người, khiến bọt máu tràn ra khỏi khóe môi.

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang ỐcDär berättelser lever. Upptäck nu