Chương 137 - "...Cậu ấy đến rồi."

7.7K 673 11
                                    

Editor: Lam Phi Ngư

"Có thể liên lạc với trưởng quan không?"

Ôn Dao tiến lên, lướt qua vai Trác Phù, cô cúi đầu nhìn điện thoại trong lòng bàn tay anh.

Trác Phù hít sâu một hơi, có chút nôn nóng lắc đầu:

"...Không."

Dù họ có thử thế nào cũng không tìm được cách liên lạc với Mục Hành.

Thậm chí Trác Phù còn dùng quan hệ lén lút liên lạc với bộ phận kĩ thuật, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Trác Phù vô thức giương mắt, nhìn về phía máy truyền tin cách đó không xa.

Video hơn mười giây kia được dừng ngay tại lúc người đàn ông xoay người rời khỏi ánh sáng, trong nháy mắt đi vào trong bóng tối, thân hình bị ánh sáng và bóng tối chia cắt rõ rệt, trông có vẻ lạnh lùng và xa xôi.

Trác Phù cảm thấy tim mình phảng phất như đang chậm rãi chìm xuống.

Nói theo một cách khác, hiện tại Mục Hành đã mất khống chế.

Không gì có thể ngăn cản được Mục Hành. Càng tệ hơn chính là trừ phi Mục Hành muốn, còn không thì toàn bộ người trên đại lục này không ai có thể liên lạc được với anh.

Tình hình đang phát triển theo phương hướng không thể nào cản lại được. Hiện giờ bọn họ chỉ có thể bất lực đứng ở một bên trơ mắt nhìn.

"Vậy... Hiện tại chúng ta nên làm gì?" Trác Phù nói với giọng khô khốc.

Ôn Dao chau mày, không trả lời.

Cô dạo bước trong phòng khách, gần như không thể che lấp sự xao động trên người.

Trác Phù nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía người áo bào đen từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn chưa nói tiếng nào, thậm chí ông ta còn nhắm nghiền hai mắt, dường như đã chìm vào trong giấc ngủ: "Có thể ra tay từ trên người ông tay không?"

"Khó."

Cơ hàm Ôn Dao siết chặt, cô chậm rãi lắc đầu: "Một tín đồ điên cuồng một lòng muốn chết, anh cảm thấy ông ta có thể giúp chúng ta không?"

Huống chi tất cả mọi việc đều là do một tay ông ta bày ra.

Đến hiện tại, Ôn Dao vẫn chưa bẻ khớp hàm người áo bào đen lại như cũ, bởi vì cô vô cùng chắc chắn rằng ngay trong nháy mắt cô bẻ khớp hàm của ông ta lại, người áo bào đen nhất định sẽ lập tức không chút do dự tiếp tục tự sát.

Loại người này đều như thế đấy.

Bọn họ không sợ chết, không sợ tra tấn, điên đến mức không để ý mọi thứ, chỉ vì để đạt được mục tiêu.

Thế nhưng, Ôn Dao vẫn giữ ông ta lại.

Dẫu sao đây cũng là đầu mối duy nhất hiện tại của họ. Hơn nữa, nói không chừng Mục Hành sẽ biết nên làm thế nào để cạy được tin tức từ trong miệng người này — điều kiện tiên quyết là họ có cơ hội liên lạc với Mục Hành.

Sự việc lại một lần nữa lâm vào bế tắc.

Đúng lúc này, dường như Trác Phù chợt ý thức được điều gì đó: "Đợi đã... Hình như tôi biết rồi."

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang Ốcजहाँ कहानियाँ रहती हैं। अभी खोजें