Chương 94 - Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa

9.9K 953 91
                                    

Không hề có điềm báo, thiếu niên trước mặt đột nhiên bắt đầu khẩn trương.

Chỉ thấy thiếu niên càng cúi đầu thấp hơn, giọng căng thẳng đầy áp lực: "Tôi đi trước nhé."

Vừa dứt lời, Thời An liền giãy khỏi tay Mục Hành, cậu cúi thấp đầu vội vàng đi ra ngoài.

Mục Hành hơi nhíu mày, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay thiếu niên:

"Em sao thế?"

"Không, không sao cả." Giọng Thời An cứng đờ, âm cuối còn loáng thoáng mang theo chút khàn khàn.

Từ góc độ của Mục Hành chỉ có thể nhìn thấy gò má nửa bên mặt đang cúi xuống cực thấp của thiếu niên, trên da thịt trắng nõn ửng hồng nhàn nhạt, vành tai trắng nõn mỏng manh hiện tại đã nóng đến đỏ bừng.

Cậu giãy giụa cổ tay, xương cổ tay mảnh khảnh hơi run rẩy:

"...Tôi mệt."

Ánh mắt Mục Hành rơi lên người thiếu niên, hai con ngươi xanh thẳm như bầu trời sâu không với tới.

Anh không cho Thời An giãy giụa, trái lại còn siết chặt ngón tay hơn.

"Phát tác rồi?"

Thời An như mèo bị giẫm phải đuôi, cậu chợt nhảy dựng lên, giọng vô thức nâng cao:

"Không có!"

Thời An hung dữ trừng nhân loại trước mặt.

Mặt mũi thiếu niên đã bị đốt thành màu đỏ cực kì tươi đẹp, hô hấp có chút dồn dập, tròng mắt đen nhánh phủ một tầng hơi nước mông lung, làm lực sát thương ánh nhìn của cậu giảm xuống cực thấp.

Tuy ở tầng này không có quá nhiều người, nhưng đã có thành viên cục quản lí từ đằng xa lén lút tò mò nhìn về phía bên này.

Vì sợ sức ảnh hưởng Mục Hành xây dựng bấy lâu nay nên không ai dám trắng trợn dòm ngó, nhưng rất nhiều người không thể đè nổi lòng hiếu kì.

Hơn nữa, chuyện này còn liên quan đến Mục Hành đó.

Nghe nói chẳng phải Mục trưởng quan rất ghét tùy tiện tiếp xúc với người khác à?

Nhưng... tình cảnh trước mắt nhìn có vẻ không giống lắm nhỉ?

Vẻ mặt Mục Hành vẫn như cũ, đôi mắt tối tăm thâm thúy, không một tia sáng nào có thể xuyên qua, anh thản nhiên nói:

"Đi nào, tới phòng làm việc của anh."

Thời An: "!"

Cậu hơi trợn to hai mắt, mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói: "Không, không được."

Mục Hành chậm rãi nhíu mày:

"Hay là em càng muốn ở chỗ này hơn?"

Lúc này Thời An mới phát hiện, đã có nhân loại bắt đầu chú ý đến xôn xao bên này, ánh mắt họ bắt đầu loáng thoáng tụ tập lại, ngoài sáng trong tối nhìn về phía cậu: "..."

Nhất thời, cậu có chút tiến thoái lưỡng nan.

Dù Thời An đúng là không muốn bị mọi người vây xem vào thời điểm kì phát tình đến, nhưng cậu lại càng không muốn đi cùng Mục Hành tới phòng làm việc của anh!!!

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang ỐcWo Geschichten leben. Entdecke jetzt