Chương 110

10.6K 1K 157
                                    

Chương 110 - Mẹ kiếp, sao lại cảm thấy rồng còn sống sung sướng hơn bản thân nhỉ?

Mục Hành yên lặng rũ mắt, biết nghe lời phải tiếp tục động tác vuốt ve.

Anh vuốt từ đầu đến đuôi, không mạnh không nhẹ, không nhanh không chậm, cứ thế vuốt dọc theo lớp vảy.

Bé rồng ùng ục hai tiếng, mềm mại nằm sấp trong ngực anh, đôi mắt đỏ vàng híp lại một nửa, cái đuôi lắc lư qua lại, thoạt nhìn có vẻ thoải mái đến sắp bay lên trời.

Ôn Dao: "..."

Trác Phù: "..."

Nhìn không hiểu gì cả, thật đấy.

Hai người họ như cây cột đứng dưới ánh mặt trời, tiến cũng không ổn mà lùi cũng không xong.

Đúng lúc này, trong bóng râm sau lưng, hai con rối im lặng đẩy ghế đến, chúng lặng lẽ đặt ghế sau lưng Ôn Dao và Trác Phù, sau đó im lặng rời đi.

Mục Hành úp ngược sách cổ trong tay lên bàn: "Ngồi đi."

Hai nhân loại ngồi xuống.

"Tìm tôi có chuyện gì không?" Mục Hành chậm rãi hỏi.

Ôn Dao và Trác Phù cùng im lặng:

"..."

Ừ, đây là một vấn đề hay đấy.

Cuối cùng, vài giây sau, Trác Phù hít sâu một hơi, nhìn con rồng toàn thân trắng bạc trên đầu gối Mục Hành, Trác Phù hơi ngừng thở, dường như sợ đánh thức thứ gì đó, dùng giọng điệu dè dặt phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

"Đây, đây là... rồng?"

Mặc dù đã sớm có đáp án trong lòng, nhưng Trác Phù vẫn không nhịn được muốn xác nhận lại lần nữa.

Bé rồng bạc đang nằm làm nũng trong ngực nhân loại, phảng phất như một vật nhỏ tinh xảo dễ thương...

Đây chính là sinh vật hạt nhân san bằng cả một vết nứt vực sâu vào đêm hôm nọ ư?

Mục Hành thoáng cong đốt ngón tay, gãi gãi cằm cho rồng. Bé rồng bạc vui vẻ ngưỡng cổ lên, khoác đầu lên tay Mục Hành.

Anh yên lặng "Ừ" một tiếng.

Giọng nói trở nên dịu dàng mà chính Mục Hành cũng không tự nhận ra.

"...Thời, Thời An?" Trác Phù xác nhận lại bằng một cách còn dè dặt hơn cả khi nãy.

Thời An nghiêng đầu nhìn về phía giọng nói vang lên, đôi mắt đỏ vàng thuộc về loài rồng sáng chói rạng rỡ dưới ánh mặt trời, giống hệt như một ngọn lửa xinh đẹp lại tàn khốc.

Dù đang đứng dưới ánh nắng chói chang, Trác Phù vẫn không nhịn được sợ run cả người, có loại xúc động muốn lùi về phía sau.

Trong đầu Trác Phù vô thức hiện lên hình ảnh ngày hôm nọ.

Đồng tử dựng thẳng bùng cháy sự phẫn nộ như ngọn lửa đến từ địa ngục, long diễm hủy thiên diệt địa trào tới, nhiệt độ cao đến đáng sợ ập đến trước mặt.

"Hi."

Bé rồng lớn cỡ bàn tay lắc chóp đuôi, thân thiện chào hỏi.

Trác Phù: "..."

[HOÀN CHÍNH VĂN] Sau khi cự long vực sâu thức tỉnh - Tang ỐcWhere stories live. Discover now