Chương 49 - Trác Đoạn Huyên

1.8K 115 23
                                    

Vũ Lâm Hanh vừa dứt lời, Lạc Thần liền lạnh nhạt bước đến, chính là sau khi nhìn vào bên trong quan tài đá, sắc mặt liền cứng lại, ánh mắt nhìn ta gắt gao, cứ lặng người đứng bên cạnh quan tài đá.

Hai đôi mắt, giống như mọc rễ, dán ở trên người của ta, ta bị ánh mắt của hai nàng bao phủ, không thể lui.

Một dự cảm rất không tốt dâng lên trong lòng, cảm giác này giống như có người đem thanh đao lạnh buốt gác trên cổ ta. Chân giống như đeo nặng xiềng xích, ta chậm rãi hướng quan tài đá đi đến, lập tức cúi đầu, ở giữa ánh lửa lập lờ, nhìn thấy một khuôn mặt đang an tĩnh ngủ.

Lông mày mảnh khảnh, đôi mắt nhắm chặt, lông mi thật dài, khuôn mặt tái nhợt sáng long lanh, đôi môi mỏng, cùng với một mảnh trăng khuyết trên trán, từng chút từng chút rơi in vào mắt của ta.

Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung sự sợ hãi của ta lúc này.

Thân thể không thể tự kiềm chế mà run rẩy.

Nữ tử trong quan tài, ngoại trừ nốt ruồi ở khóe mắt kia cùng với vầng trăng khuyết trên trán, còn lại giống ta như đúc.

Tựa như mỗi sáng nhìn gương trang điểm, là dung mạo quen thuộc mỗi ngày, ngược lại khuôn mặt trong gương biến hóa, người trong gương lại nhẹ nhàng đi ra, tiến đến trước mặt ngươi, cảm xúc chân thậtnhư vậy, thật đến có thể làm ngươi lập tức phát điên.

Ta nhìn chằm chằm nữ tử ngủ yên trong quan tài, cũng không biết khí lực từ đâu tới, giống như phát cuồng bật nắp quan tài lên, nắp quan tài rất nặngngã xuống đất thật mạnh, phát ra một tiếng vang nặng nề thật lớn.

Ta lui về phía sau vài bước, lẩm bẩm nói: "Điên rồi, điên rồi, ta nhất định điên rồi..."

Lạc Thần bước lên phía trước kéo ta, giữ lại hai vai ta, cố gắng bảo ta bình tĩnh trở lại, ta ngược lại nắm đôi tay nàng, nỉ non nói: "Người đó là ai? Nàng nói cho ta biết, người đó là ai?"

Trên đời hai người có bộ dạng giống nhau vốn là chuyện bình thường, không nên kinh hãi như thế, nhưng là ta một đường khổ sở truy tìm, rất nhiều sự tình như kéo tơ bóc tằm hiện ra, cuối cùng nhìn thấy một khối quan tài, mở ra nhìn, lại phát hiện một người giống mình như đúc nằm ở bên trong, thử hỏi thế gian còn có chuyện hoang đường hơn thế này sao?

Nghĩ muốn khóc cũng khóc không được.

Lạc Thần cũng không biết đáp lại như thế nào, hai người đang im lặng không nói, lúc này trong quan tài đá bỗng dưng truyền đến một tiếng "Răng rắc răng rắc" rợn tóc gáy, trong lòng ta run lên, Lạc Thần sắc mặt cũng thoáng chốc tái nhợt, hai người vội hướng âm thanh nhìn qua, lại phát hiện nữ tử trong quan tài đá thế nhưng ngồi dậy.

Lạc Thần thấy tình thế không ổn, bình tĩnh thăm dò, từng bước chắn ở trước mặt ta, mà Vũ Lâm Hanh đang đứng ở bên cạnh quan tài cũng nhanh chóng xuất ra kiếm đến bên người chúng ta, run rẩy nói: "Sư Sư, xác chết của ngươi sống dậy!"

Ta vừa run rẩy nắm Cẩm Sắt, vừa lớn tiếng sửa lời nàng: "Yêu nữ! Không phải xác chết của ta sống dậy! Đây không phải là ta!!"

[BHTT][EDIT] Dò Hư Lăng - Quân Sola (Cổ Đại)Where stories live. Discover now